Mọi người vừa chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của Tịch Quan Minh vang lên:
“Hy vọng tối nay sau khi về, các cậu sẽ không gây thêm rắc rối nữa.”
Không hiểu vì sao, dù giọng hắn nghe có vẻ bình thường, nhưng cả đám vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Chẳng bao lâu sau, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người là Thiệu Dã và Tịch Quan Minh.
Tịch Quan Minh đặt bút xuống, đưa tay xoa nhẹ lên trán, không nói lời nào.
Sự im lặng kéo dài bao trùm cả căn phòng.
Thấy hắn như vậy, Thiệu Dã vội vàng chạy đi rót một cốc nước nóng, mang đến đặt trước mặt hắn, vẻ mặt đầy quan tâm:
“Hội trưởng, anh đau đầu à?”
Tịch Quan Minh cúi đầu, ánh mắt vẫn dán vào danh sách trên giấy, không lên tiếng.
Thấy hắn không phản ứng, Thiệu Dã tự mình tiếp lời:
“Bọn họ thật sự quá quậy phá! Vừa mới không có hội trưởng một chút mà đã gây chuyện rồi. Ngày mai anh nhất định phải xử lý thật nghiêm vào, để sau này không ai dám học theo nữa!”
Tịch Quan Minh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hắn nhìn chằm chằm Thiệu Dã trước mặt, ánh mắt như đang quan sát một điều gì đó rất thú vị.
Làn da mật ong dưới ánh đèn càng thêm mượt mà, bóng loáng. Khi cậu hơi cúi người về phía trước, phần cổ áo rộng của chiếc áo ba lỗ đen cũng trễ xuống, để lộ bờ ngực rắn chắc như được tạc từ đá cẩm thạch.
Tịch Quan Minh im lặng một lúc lâu, sau đó hắn khẽ đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, khóe môi khẽ cong lên, nhẹ nhàng cười nói:
“Đúng vậy, thật sự là... quá không biết điều.”
Thiệu Dã liên tục gật đầu, cậu nhiệt tình hưởng ứng lời của Tịch Quan Minh:
“Bọn họ toàn cố tình chờ lúc hội trưởng không có mặt để gây chuyện, rõ ràng là không xem anh ra gì! Hội trưởng nhất định phải trừng phạt thật nặng! À đúng rồi, tôi còn thấy cả người của hội học sinh dính vào nữa. Chắc bọn họ sẽ bị đuổi khỏi hội nhỉ?”
Trong lòng cậu hớn hở nghĩ, lần này mình cũng coi như lập công lớn rồi, liệu có thể được hội trưởng mở cho một cánh cửa nhỏ không nhỉ? Chỉ cần cho cậu vào hội học sinh thôi, cậu thực sự muốn tận tâm tận lực phục vụ hội trưởng mà!
Thế nhưng, Tịch Quan Minh chỉ thản nhiên nói:
“Chuyện này không phải mình tôi quyết định, vẫn cần chờ hội đồng trường bỏ phiếu.”
Thiệu Dã chớp mắt, có chút thắc mắc:
“Nhưng vừa rồi hiệu trưởng nói giao hết cho hội trưởng xử lý mà?”
Tịch Quan Minh cười nhạt:
“Ông ấy chỉ nói vậy thôi, sao có thể thực sự không can thiệp được chứ? Tôi chỉ có nhiệm vụ điều tra rõ nguyên nhân và diễn biến của vụ việc.”
Thiệu Dã “ồ” một tiếng, trong lòng bỗng thấy hội trưởng thật vất vả.
Tịch Quan Minh thu dọn giấy bút trên bàn, rồi đột nhiên ngẩng lên hỏi:
“Nhưng mà, Thiệu Dã này, khuya thế này, tại sao cậu lại có mặt ở đây?”
Câu hỏi này khiến Thiệu Dã cứng người, hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại hỏi mình câu này.
Trong chớp mắt, cậu hơi bí lời. Chẳng lẽ lại nói thật là do ban nãy ngủ quá ngon trong giờ học buổi tối, sợ về ký túc xá sẽ mất ngủ, nên trốn nốt tiết cuối để chạy qua phòng tập thể dục xả năng lượng?
Cậu gãi đầu, cười khô một tiếng, trong đầu xoay nhanh tìm cớ... Nhưng mà, đáng tiếc thay, nó lại giống như một chiếc quạt không cánh, quay thế nào cũng chẳng tạo ra được tí gió nào.
“À... Cái này...”
Tịch Quan Minh thấy cậu ấp úng mãi không trả lời được, lại hỏi tiếp:
“Còn cả bộ dạng này nữa? Sao không mặc đồng phục? Đồng phục của cậu đâu?”
“Ở phòng dụng cụ bên cạnh.” Thiệu Dã chột dạ đáp.
“Sau này đừng như vậy nữa.” Tịch Quan Minh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Vâng, hội trưởng.”