Bác sĩ vừa đi, ngay lập tức toàn bộ phòng bệnh ồn ào lên. Mèo Ú mở to đôi mắt đen tròn nhìn cái này một chút, lại nhìn cái kia một tí, chỉ cảm thấy đầu cực kỳ đau, cả người lơ mơ. Thanh âm bọn họ kêu nó càng là ồn ào đến đầu óc ong ong, khuôn mặt nhỏ đều nhăn thành một nắm.
Mà nó vừa nhăn mặt, Nguyễn Lâm thị đang ôm nó liền đen mặt, trước hết đem đầu nhỏ ấn vào trong l*иg ngực, bưng kín lỗ tai nó, sau đó gầm nhẹ với người xung quanh: "Đều câm miệng hết cho tôi, cút hết ra ngoài, làm ồn đến bé ngoan của tôi, xem tôi có lột da rút gân mấy người không!"
Một đám nhóc con yên lặng ngậm miệng, chỉ dùng từng đôi mắt khát vọng nhìn vào bảo bối cục cưng trong ngực của bà. Bọn họ cũng không phải là sợ Nguyễn Lâm thị, mà là sợ thật sự làm ồn tới tiểu bảo bối Kiều Kiều của bọn họ.
Đối với cô em gái duy nhất ở trong nhà, bọn họ đều là yêu thương vô cùng. Lúc này cô bé sinh bệnh, bác sĩ đều đã viết giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, không chỉ làm người lớn trong nhà hoảng sợ vô cùng, bọn họ cũng bị dọa sợ hết sức.
Tuy rằng không bỏ được em gái nhưng đám nhóc vẫn lục tục ra khỏi phòng bệnh.
Đám nhóc vừa đi, toàn bộ phòng bệnh an tĩnh trở lại.
"Mẹ, để con ôm con bé cho." Cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn lại Nguyễn Lâm thị và Nguyễn Kiến Quốc.
"Không cần, tôi vẫn còn ôm được tốt." Nguyễn Lâm thị từ chối, cúi đầu nhìn cháu gái nhỏ đang mở to đôi mắt tròn lúng liếng nhìn bà, chỉ cảm thấy trong lòng mềm thành một vũng nước. Bà không khỏi nhớ tới mấy ngày trước cô bé vẫn còn một bộ dáng hơi thở mong manh, hốc mắt đã trở nên ươn ướt.
"Bé ngoan của bà, nếu cháu có bất trắc gì, cháu kêu bà phải sống thế nào đây. May mắn, may mắn ông trời vẫn còn mở mắt." Nói nói, lại là một chuỗi nụ hôn ướt nóng rơi xuống.
Mèo Ú sợ tới mức theo bản năng kêu ra tiếng. Lại không nghĩ tới tiếng kêu này không phải âm thanh mèo kêu quen thuộc mà là âm thanh a a a của bé con nhân loại!
Nó hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, vùng vẫy ở trong ngực của phụ nữ, lại nhìn đến tứ chi của mình cũng biến thành tay nhỏ chân nhỏ của một đứa trẻ.
Đây đây đây!!!
"A a a a a____"
_____
"Bang bang."
Cùng với âm thanh giòn giã vang lên, vỏ trứng theo đó mà nứt ra.
Móng vuốt nhỏ linh hoạt đem vỏ trứng lột ra, để lộ ra lòng trắng non mềm bên trong, cô nhóc mập mặc một cái áo khoác màu đỏ há to miệng, ngao ô một tiếng muốn nhét nguyên cả quả trứng gà vào cái miệng nhỏ, muốn một miếng ăn hết nhưng không có thành công.
"Em gái, trứng gà không thể ăn như vậy, em sẽ bị nghẹn đấy." Một đôi tay nhỏ hơi đen nhưng rất sạch sẽ duỗi đến trước cái miệng đang chuẩn bị nuốt trứng gà, đem quả trứng cầm xuống dưới.
Cô nhóc mập ngẩng đầu, nhìn về phía cái người giật đồ ăn từ trong miệng mèo, nhíu lông mày nhỏ muốn phản kháng, liền thấy được bàn tay nhỏ đen kia bẻ trứng ra, hơn nữa còn đút đến tận miệng của cô bé, cười tủm tỉm dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con để dỗ cô bé: "Em ăn đi nè."
"...." Mèo Ú.
Mở cái miệng nhỏ ra, ngao ô một ngụm nuốt vào,bẹp bẹp cái miệng, thuận tiện nhìn về phía đứa nhóc loài người đang đút thức ăn cho mình, lông mày nhỏ nhíu lại thành một khối.
Trải qua mấy ngày chải vuốt lại ký ức, nó đã biết rõ tình cảnh hiện tại của mình.
Sau khi nó bị một cái đùi gà hại chết, đương nhiên, nó cự tuyệt thừa nhận việc bản thân ăn vụng đồ vật bị ông trời nhân đạo hủy diệt! Nó đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, một cuốn tiểu thuyết mà nam phụ đối với nữ chủ yêu mà không có được cuối cùng hắc hóa, đem cả thế giới cùng nhau hủy diệt.
Tuy nhiên nó cũng không phải vị nữ chủ nam phụ yêu mà không có được mà là nữ phụ ác độc bị nam chủ, nữ chủ, nam phụ chỉ nghĩ muốn diệt trừ cho sảng khoái.
Cuốn tiểu thuyết mà nó xuyên đến tên là 《 Bạo sủng thập niên 80 》, nam chủ là con cháu của cán bộ cấp cao Hứa Tiêu, nữ chủ là tiểu bạch hoa nghèo túng nhưng tự lực cánh sinh Ngũ Y Đình. Mà nó chính là nữ phụ ác độc Nguyễn Kiều Kiều.
Ba người ở cùng một cái thôn, cũng xem như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Trong ba người, thân thế của Nguyễn Kiều Kiều là tốt nhất bởi vì cô là bé gái duy nhất trong vòng trăm năm trở lại đây của Nguyễn gia. Cho nên trên dưới Nguyễn gia đều vô cùng sủng cô, có thể nói là trăm ngàn sủng ái tại một thân.
Mà thân thế của Ngũ Y Đình lại có chút đáng thương, cha mẹ mất từ nhỏ, từ nhỏ phải sống chung với gia đình của chú không thích mình, nhận hết tra tấn, thẳng đến sau khi lớn lên gặp nam chủ mới bắt đầu trở nên xuôi gió xuôi nước, đi về hướng đỉnh cao của nhân sinh, cuối cùng còn thu hoạch được nam chính cùng với đông đảo nam phụ lưu luyến si mê.
Mà thân thế của Hứa Tiêu cũng không thua kém cô chút nào, hắn bị bọn buôn người lừa bán đến trong thôn, hộ gia đình mua hắn lúc đầu vẫn rất đối xử tử tế với hắn. Chỉ là sau này bọn họ có con của mình liền coi hắn giống như trâu bò mà sai sử, lớn hơn chút nữa ở dưới cơ duyên xảo hợp mới được gia đình cán bộ cấp cao nhận trở về.