Dù sở hữu khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, nhưng các đường nét trên khuôn mặt của Tô Nhược Uyển không hề tinh xảo. Lông mày dày, mắt nhỏ, sống mũi hơi thấp, đôi môi lại quá mỏng.
Tuy nhiên, cô ta rất giỏi trang điểm, kỹ thuật trang điểm như biến đổi khuôn mặt, che đi mọi khuyết điểm, khiến cô ta trông tinh tế và xinh đẹp hơn rất nhiều.
Tô Nhược Uyển đang ngồi trên xe lăn với chân bị bó bột. Nghe những lời của Thẩm Hi, ánh mắt cô ta lóe lên sự tàn độc nhưng ngay lập tức thay đổi thành vẻ yếu đuối: “Em gái, em đang nói gì thế?”
Thẩm Hi không phí lời, tiến tới túm lấy tay cô ta, kéo thẳng khỏi xe lăn, rồi thẳng tay tát một cái vào mặt cô ta. Chưa dừng lại, cô lại tung một cú đá, đá cô ta ngã ra đất.
Tô Nhược Uyển hét lên một tiếng đầy kinh hãi, cả người ngã nhào xuống đất, hai tay ôm bụng, đau đến mức ruột gan quặn thắt. Nước mắt làm lem hết lớp trang điểm trên khuôn mặt.
“Em gái, sao em lại đối xử với chị như vậy?”
Thẩm Hi cười nhạt: “Tôi rời khỏi đây, cô vui lắm chứ gì? Cuối cùng cũng có thể yên tâm mà làm thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô. Trong lòng cô chắc đang nở hoa rồi, có cần tôi giúp cô đốt vài quả pháo ăn mừng không?”
Cả nhà họ Tô trừng mắt giận dữ nhìn Thẩm Hi, ánh mắt đầy sát khí. Họ lập tức vây quanh Tô Nhược Uyển, dỗ dành và an ủi cô ta.
“Thẩm Hi, tao gϊếŧ mày!” Tô Mộ Ngôn tức giận đến đỏ cả mắt.
Thẩm Hi liếc anh ta một cái, giơ cây roi trong tay lên như lời cảnh cáo: “Đừng có làm tôi nổi giận. Nếu không, tôi sẽ vạch trần cả nhà các người là một lũ sâu bọ, còn cả việc Tô Nhược Uyển được định trước sẽ giành vị trí trung tâm khi ra mắt!”
Tô Mộ Ngôn sững lại, ánh mắt tối sầm nhìn Thẩm Hi đầy thù hận. Anh ta nghiến răng, lòng thề nhất định sẽ khiến cô phải trả giá cho những gì đã làm hôm nay.
Vừa bước đến cổng, Thẩm Hi đã chạm mặt một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai đang vội vàng chạy đến. Ánh mắt cô lập tức trở nên lạnh lẽo.
Tốt lắm!
Vị hôn phu của Tô Nhược Uyển - Cố Tiêu Hàn cũng đã xuất hiện!
Cố Tiêu Hàn, với khí chất ngạo mạn, khi nhìn thấy Thẩm Hi, lập tức giơ tay định tát cô: “Thẩm Hi, đồ tiện nhân, mày dám bắt nạt Uyển Uyển của tao!”
Nhưng Thẩm Hi nhanh hơn. Cô phản ứng kịp, tát thẳng vào mặt anh ta một cái. Sau đó, không chút do dự, cô đá vào bụng anh ta một cú thật mạnh.
Cố Tiêu Hàn bị đá bay ra xa hơn hai mét, ngã nhào xuống đất ngay trước cổng nhà.
Đúng lúc đó, một chiếc xe lao tới với tốc độ kinh hoàng, giống như mất kiểm soát, hướng thẳng về phía Cố Tiêu Hàn đang nằm trên đường.
Mắt Cố Tiêu Hàn mở to, nỗi kinh hoàng hiện rõ trong ánh mắt. Anh ta không kịp kêu lên một tiếng nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang lao tới.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Chiếc xe kịp dừng lại ngay sát người Cố Tiêu Hàn, hoàn toàn chính xác đến từng centimet.
Cố Tiêu Hàn sợ hãi đến mức cả người mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, không nói được lời nào.
Thẩm Hi nhìn anh ta rồi phá lên cười ngặt nghẽo, cười đến mức nước mắt chảy ra.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt điển trai của người đàn ông. Anh ta khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn Thẩm Hi đang đứng trước cổng với bộ dạng lấm lem, giọng nói trầm ấm như rượu ngon lâu năm: “Đi đâu? Anh đưa em đi.”
Ánh mắt Thẩm Hi sáng lên khi nhìn thấy người đàn ông. Cô không ngần ngại bước lên xe, ngồi vào ghế phụ lái, giọng điệu bình thản: “Đến Kim Hải Loan.”
Cô cũng là một tiểu thư có người thương yêu, là "bảo bối" trong mắt người khác. Cô muốn đi tìm bố mẹ nuôi của mình - bà Vân và ông Thẩm, những người yêu thương cô nhất trên đời.
“Được.” Người đàn ông gật đầu, không hỏi thêm bất kỳ câu gì, khởi động xe và lái đi.