Bạn Thân Là Trà Xanh, Phải Làm Sao?

Chương 13

Những người đến gần Chu Khinh Ngữ vì tiền nhà họ Chu không ít, Nhan Hề không thấy điều đó có gì sai. Dù sao thì có tiền cũng là một ưu điểm. Nhưng khi nhà họ Chu phá sản, những kẻ như Hứa Dương Dương lại châm chọc Chu Khinh Ngữ, thậm chí đẩy cô ấy đến bờ vực tự sát, điều đó thực sự quá đáng. Chỉ riêng trong giấc mơ, số tiền Chu Khinh Ngữ mua quà cho Hứa Dương Dương đã lên tới hàng triệu. Để rồi sau đó, khi nhà họ Chu suy sụp, Hứa Dương Dương lại công khai chế nhạo Chu Khinh Ngữ.

Nhan Hề nghĩ tới đây mà không khỏi tức giận. Lúc này, nhìn thấy Hứa Dương Dương đang thưởng thức chiếc túi, suýt nữa đeo lên vai, Nhan Hề nhướng mày: “Ê, Khinh Khinh, chiếc túi này đẹp quá! Mình chưa từng thấy chiếc nào đẹp như thế này cả!”

Ngón tay cô chỉ thẳng vào chiếc túi da cá sấu trong tay Hứa Dương Dương. Chu Khinh Ngữ đang quẹt thẻ, mắt không thèm nhìn lên: “Cậu thích à? Lấy đi thôi.”

Nhan Hề vội vàng nói: “Làm sao được chứ? Chị Dương Dương rõ ràng cũng thích mà. Mình chỉ nhìn thôi cũng đủ rồi!”

Hứa Dương Dương cười lạnh, lúc đầu nghe Nhan Hề nhắc đến chiếc túi, còn tưởng rằng cô định tranh giành với mình. Nhưng may mắn thay, Nhan Hề dường như vẫn biết tự lượng sức!

Khi thấy Chu Khinh Ngữ đã thanh toán, Hứa Dương Dương chuẩn bị cầm túi lên. Nhưng ngay giây tiếp theo, Chu Khinh Ngữ lại cầm túi đặt vào tay Nhan Hề: “Thích thì lấy đi. Chúng ta là gì của nhau mà còn khách sáo!”

“Khinh Khinh, cậu thật tốt!” Nhan Hề ôm lấy Chu Khinh Ngữ. Hứa Dương Dương: “...?”

Hello? Còn ai nhớ đến sự tồn tại của tôi không?

Chu Khinh Ngữ thanh toán xong, liếc qua chiếc túi trong tay Nhan Hề. Cô vốn không nhớ rằng vừa rồi Hứa Dương Dương đã khen chiếc túi, chỉ nghĩ rằng Nhan Hề đang tập trung vào mua sắm mà không còn nghĩ đến chuyện thất tình, thế là cô yên tâm.

Chu Khinh Ngữ dặn nhân viên giao đồ đến nhà mình, rồi khoác tay Nhan Hề đầy vui vẻ đi đến cửa hàng tiếp theo. Chỉ còn lại Hứa Dương Dương, giận đến xanh mặt.

Cố ý! Chắc chắn Nhan Hề làm vậy là cố ý! Biết bao chiếc túi khác, tại sao cô ta cứ phải chọn đúng chiếc mình thích?

Hứa Dương Dương vừa tiêm botox và filler, gương mặt méo mó, cơ mặt co giật dữ dội. Nhân viên cửa hàng nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Cảm nhận được ánh mắt xung quanh, Hứa Dương Dương cố gắng hồi phục bình tĩnh, nở một nụ cười như thường ngày, rồi vội vã theo sau Chu Khinh Ngữ và Nhan Hề.

Không sao, chỉ là một chiếc túi thôi. Nhan Hề có thể giành lấy của mình một lần, chẳng lẽ có thể giành mãi?

Nửa giờ sau, Hứa Dương Dương mới nhận ra, Nhan Hề nhắm thẳng vào cô để chọc tức!

Mỗi lần, Nhan Hề đều nhanh chóng lên tiếng trước cô:

“Khinh Khinh, bộ váy này đẹp quá! Mình chưa bao giờ mặc bộ nào đẹp như thế này!”

“Khinh Khinh, viên kim cương trên chiếc vòng cổ này thật lấp lánh! Thật đẹp!”

“Khinh Khinh, đôi giày này là phiên bản giới hạn! Tuyệt quá! Mình có thể thử không?”

Chu Khinh Ngữ cũng rất hào phóng: “Mua! Mua! Mua!”

Ngày xưa khi tặng quà cho Nhan Hề, nếu quá đắt cô ấy đều từ chối. Hôm nay có lẽ vì thất tình, mà Nhan Hề như bộc phát niềm yêu thích mua sắm tiềm ẩn.

Đúng vậy, buồn vì đàn ông không đáng chút nào!

Cuối cùng, dù là ba người đi mua sắm, nhưng Hứa Dương Dương lại hoàn toàn bị bỏ qua. Tất nhiên, cô ta cũng có thể tự mua. Dù sao trong tài khoản vẫn còn một triệu nóng hổi, nhưng số tiền đó là khoản lớn với Hứa Dương Dương. Đối với những món đồ xa xỉ ở đây, cô ta không nỡ chi tiền.

Nhan Hề lại không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Chị Dương Dương, chẳng qua vì em thất tình nên Khinh Khinh đặc biệt quan tâm đến em thôi. Chị không giận chứ?”

Hứa Dương Dương giật giật khóe miệng, cảm giác như vùng da vừa tiêm botox căng cứng, khó khăn lắm mới phun ra được một câu: “Tất nhiên... không giận.”

Nhan Hề cười tươi rói, nói: “Ừm! Em biết ngay chị Dương Dương là người rộng lượng nhất mà!”