"Cảm ơn thúc thúc!"
Giọng nói của bé thật ngọt ngào, lễ phép cảm ơn xong, Tiểu Bảo lau tay vào người nhưng vẫn lem luốc.
"Vào quán trọ tắm rửa đi, ta đút cho ngươi ăn."
Tiểu Bảo ngượng ngùng nở một nụ cười e thẹn: "Cảm ơn thúc thúc ạ."
Sau đó, bé há miệng thật to cắn một miếng bánh bao thơm lừng. Tiểu Bảo ăn một cách ngon lành, hai má bẩn thủi phồng lên, đôi mắt sáng lên trông rất vui vẻ.
Trông bé cứ như một chú thú bông đáng yêu, khiến người ta muốn ôm chặt lấy.
Tiểu Bảo miệng ngậm đầy bánh bao vẫn không ngừng ú ớ không biết đang nói gì.
Lâm Chính Thanh lấy khăn tay lau mặt cho bé, mỉm cười nói: "Ăn chậm thôi, ăn xong rồi hãy nói."
Tiểu Bảo gật đầu, đợi nuốt hết bánh bao trong miệng rồi mới nói một cách hài lòng: "Ngon quá đi!"
Đúng vậy, lúc trước bé cũng muốn nói điều này.
Rồi bé rướn người lên cắn thêm một miếng nữa…
Quán trọ đã đến, Tiểu Bảo cũng đã ăn hết một cái bánh bao lớn trên xe ngựa, cái bụng không còn kêu réo nữa, nhưng đôi mắt đen trắng long lanh vẫn nhìn chằm chằm vào cái bánh bao lớn khác trên tay của Lâm Chính Thanh, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng.
Lâm Chính Thanh vẫy tay, hai người phụ nữ mặc đồ tỳ nữ màu hồng nhạt bước tới cúi đầu cung kính nói: “Tiểu chủ tử, nô tỳ đến hầu hạ ngài tắm rửa.”
Lâm Chính Thanh nói: “Đi tắm sạch sẽ rồi hãy ăn.”
Tiểu Bảo ngoan ngoãn đáp “Dạ”, nhưng khi đi vẫn luyến tiếc nhìn cái bánh bao mấy lần, như sợ nó sẽ bay mất vậy.
Đợi Tiểu Bảo đi theo tỳ nữ rời đi, nụ cười trên mặt Lâm Chính Thanh biến mất.
“Đi điều tra xem, bình thường họ đối xử với công chúa thế nào.”
“Dạ.”
Vị thị vệ cầm kiếm cung kính đáp rồi nhanh chóng rời đi.
Dù Tiểu Bảo bẩn thỉu và quần áo rách rưới, nhưng trên người bé lại không có con rận hay bọ chét nào.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, một cục bông trắng mềm xinh xắn xuất hiện trước mắt mọi người. Hai người tỳ nữ nhìn vào đôi mắt tinh xảo của cô bé mà kinh ngạc.
“Công chúa, người thật đẹp!”
Một trong hai người tỳ nữ hoạt bát không kìm được mà thốt lên.
Thật sự chưa bao giờ nàng thấy đứa trẻ nào xinh xắn và tinh tế như vậy, lúc trước bẩn thỉu nên không nhìn ra.
Tiểu Bảo trước đây được mẹ nuôi rất cẩn thận, là đứa trẻ sạch sẽ và xinh đẹp nhất làng.
Nhưng sau khi nương mất liền bắt đầu đói bụng. Lượng thịt trên người còn ít hơn trước một chút, nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ và ăn mặc gọn gàng, bé vẫn là một con búp bê sứ xinh xắn và tinh xảo.