Lâm thị khẽ hừ lạnh, trước mặt Đại phu nhân, cố gắng kìm nén vẻ mặt tức giận.
Người khác khinh thường nàng ta cũng đành chịu. Buồn cười nhất là những người thân thiết nhất của nàng ta, hết người này đến người khác nói nàng ta vô dụng, nói nàng ta không xứng với Tiết Thịnh.
Thật sự không quan tâm đến thể diện và tôn nghiêm của nàng ta chút nào.
Nhẫn Đông nháy mắt với Cố Khuynh, bình thường những lúc như thế này, thấy chủ tử có chút không thoải mái, Cố Khuynh sẽ rót một chén trà ngọt ấm vừa miệng cho nãi nãi, hôm nay không biết sao, mình đã nháy mắt với nàng rồi, mà nàng vẫn cúi đầu không chịu tiến lên.
Nhẫn Đông bất lực, đành phải tự mình đi lên, rót trà rồi thêm hai quả trái cây, đưa đến tay Lâm thị.
Đúng lúc này, nghe Lâm thái thái nói: "Ta thấy mấy nha hoàn bên cạnh nó cũng coi như chỉnh tề sạch sẽ, nó nói với ta, nguyện ý thêm cho Ngũ gia hai người hầu hạ, ta nghĩ một chút, liền đồng ý. Chỉ là lo lắng thông gia chê bai người được chọn, nếu không được, thông gia làm chủ nạp thϊếp, Lâm gia chúng ta cũng sẽ không có bất kỳ oán trách nào..."
Nói đến đây, không chỉ Đại phu nhân sững sờ, mà ngay cả Lâm thị cũng biến sắc.
Những lời này trước đây Lâm thái thái cũng đã nói, bảo nàng ta bồi dưỡng vài người tâm phúc, thay nàng ta lấy lòng trượng phu. Nàng ta nghe qua rồi thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đẩy Tiết Thịnh đến bên cạnh những nữ nhân khác.
Bây giờ mẫu thân lại không bàn bạc với nàng ta, trực tiếp quyết định thay nàng ta?
Lâm thái thái vừa nói, vừa hướng ánh mắt về phía Nhẫn Đông bên cạnh Lâm thị.
Lâm thị kinh hãi, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Nhẫn Đông, rõ ràng là đã hiểu ý của Lâm thái thái.
Đại phu nhân khẽ ho một tiếng, nói: "Chuyện của bọn trẻ, chúng tự biết lo liệu, thông gia không cần quá lo lắng, chuyện con cái, cứ thuận theo tự nhiên đi... Tiết gia chúng ta không phải loại người cổ hủ, càng chưa từng có ý định nạp thϊếp cho Lão Ngũ..." Theo ánh mắt của Lâm thái thái nhìn sang, thấy Nhẫn Đông đỏ mặt, đang vội vàng lui xuống, nghĩ đến việc Tiết Thịnh và Lâm thị nhiều năm bất hòa, bà không phải là không quan tâm, chỉ là không muốn gây áp lực cho hắn.
"Thân gia phu nhân càng đại độ bao dung, trong lòng ta lại càng thấy áy náy. Nếu phu nhân không có người nào khác, theo ta thấy, chuyện này chi bằng cứ để nha đầu không ra gì này tự lo liệu? Mấy đứa tỳ nữ vốn ở nhà đều được dạy dỗ, biết đọc biết viết đôi chút, cũng đang độ tuổi xuân thì... Sau này còn mong phu nhân tốn công khuyên nhủ Ngũ gia, bọn họ là vợ chồng son, đi đến ngày hôm nay không dễ dàng. Ngàn năm tu mới nên duyên vợ chồng kiếp này, nếu có thể thấy hai đứa nó ân ái hòa thuận, ta dù có chết cũng nhắm mắt được." Nói xong, bà ta lại lấy khăn che mặt khóc nức nở.
Tất nhiên, Tiết đại phu nhân chỉ có thể ôn tồn khuyên giải. Lòng mẹ thương con, ai mà chẳng mong con cái cuộc sống suôn sẻ, vợ chồng hòa thuận? Bà có thể hiểu được dụng ý của Lâm thái thái, cũng có thể hiểu được sự khó xử của Lâm thị. Sau sóng gió của Lâm Tuấn, Lâm gia ít nhiều cũng ngửi thấy chút nguy cơ, vì muốn củng cố mối quan hệ thông gia này cũng được, vì muốn an lòng mình cũng được, trước khi Tiết Thịnh hoàn toàn chán ghét Lâm thị, họ nhất định phải cố gắng thử làm gì đó.
Từ biệt đại phu nhân, hai mẹ con Lâm thị im lặng trở về Trúc Tuyết quán của Lâm thị.
Vừa vào cửa, thấy Nhẫn Đông đang bận rộn pha trà, tất cả uất ức vừa rồi dồn nén bấy lâu giờ bùng phát, Lâm thị gọi Nhẫn Đông lại, trước mặt Lâm thái thái và Hà thị, giơ tay tát nàng ta hai cái.
"Tiện tỳ si tâm vọng tưởng, ngươi cũng xứng với Ngũ gia sao!"
Nhẫn Đông ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng vì bị đánh, sợ hãi quỳ xuống, "Nãi nãi, nô tỳ không có!"
"Cút ra ngoài!" Lâm thị đá một cái vào vai Nhẫn Đông, "Đừng để ta nhìn thấy cái bản mặt này của ngươi nữa!"
Bán Hạ bưng trà vào, run run đứng ngoài rèm không dám bước vào.
Lâm thái thái đỡ Nhẫn Đông dậy, cẩn thận xem xét vết thương trên mặt nàng ta, quay người mắng Lâm thị: "Con còn ở đây giương oai làm gì? Ca ca con bị người ta hành hạ bao lâu mới được thả ra, con vẫn chưa tỉnh ngộ sao?"
"Chuyện này con đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý! Dùng người của mình, dù sao cũng tốt hơn là để mẹ chồng, bà nội chồng con tự ý đưa người vào phòng con. Rốt cuộc là con tự nguyện hiền thục đại độ, hay là chờ bị người ta đẩy ra khỏi cửa, chuyện này còn cần phải suy nghĩ sao? Con vẫn chưa nhận rõ năng lực của mình sao? Chỉ dựa vào một mình con, dù có giữ mười năm nữa, cũng không giữ được nửa phần thương yêu của chồng con!"
Lâm thị cười lạnh: "Nương rốt cuộc là vì con, hay là vì bản thân mình, vì Lâm Tuấn, thật sự cho rằng con không nhìn thấu sao? Nương nào có sợ con với Ngũ gia vợ chồng bất hòa, nương chỉ sợ mất đi cậy đại thụ Tiết để hóng mát này thôi!"
Nàng ta đã nói thẳng ra như vậy, Lâm thái thái cũng không khách sáo nữa, "Bất kể con nghĩ thế nào, bất kể con có cam tâm hay không, ta là mẹ ruột của con, đây là sự thật không ai thay đổi được. Chuyện này không có chỗ để thương lượng, ta đã cho con quá nhiều cơ hội, lần này, tuyệt đối sẽ không để con làm loạn nữa! Nếu Nhẫn Đông, Bán Hạ, Cố Khuynh đều vô dụng như con, Lâm gia còn nhiều nha hoàn tỳ nữ xinh đẹp ngoan ngoãn, con cứ yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ tính toán cho con một ngày."