Tống Điềm Tâm đã đăng ký thi hai môn thực hành: Chế tạo cơ giáp và Tự động hóa trí tuệ. Cả hai môn này có thể thi kết hợp, giúp cô tiết kiệm thời gian.
Quản gia của cô sẽ được đưa đến làm bài thi mẫu. Nó sẽ là một phần trong bài thi của cô, vì cô không thể sống thiếu nó trong cuộc sống sau này.
Tuy nhiên, cô đã thiết lập giới hạn cho nó, để trong kỳ thi nó chỉ thể hiện một phần các chức năng mà thôi.
Dù có là sản phẩm tự chế, trên mỗi bộ phận đều có mã số đăng ký hợp pháp. Các giám khảo cũng sẽ kiểm tra kỹ lưỡng từng chi tiết trong bài thi chế tạo.
“Điềm Tâm, con đã chuẩn bị xong hết chưa? Đừng lo lắng quá con nhé.”
Sáng sớm, Trần Vân Chu gọi video cho Tống Điềm Tâm. Biết hôm nay là ngày thi tốt nghiệp, ông không muốn làm phiền cô, nhưng cuối cùng vẫn không thể yên tâm.
Miệng thì bảo cô không cần lo lắng, nhưng trên thực tế, chính ông có vẻ căng thẳng hơn cô rất nhiều.
“Con chuẩn bị xong hết rồi ba ạ. Con không lo đâu.”
Tống Điềm Tâm trả lời một cách điềm nhiên, bước chân nhanh nhẹn tiến về phía trường thi.
Kỳ thi của cô không diễn ra tại trường nữ sinh thông thường. Khắp Giản Tam Tinh hôm nay, các con đường gần khu vực thi đều được quân đội canh gác.
Xe cộ bị hạn chế tốc độ, còi xe bị cấm, và chỉ những phụ huynh đưa học sinh đi thi mới được phép vào khu vực này.
Vừa kết thúc cuộc gọi với Trần Vân Chu, cô lại nhận được một cuộc gọi khác – lần này từ anh trai mình, Thiên Nguyên.
“Điềm Tâm, em đang trên đường đến trường thi à?”
“Vâng, em đang đi đây.”
“Nhớ chú ý xe cộ nhé, và đừng quên kiểm tra lại đồ đạc. Có gì thiếu không?”
Vì lo các bạn cùng phòng sẽ làm phiền cô, Thiên Nguyên không mở video mà chỉ gọi thoại.
“Đủ cả rồi.”
Điềm Tâm khẽ nhíu mày, cô vẫn chưa quen với sự quan tâm nhiệt tình từ anh trai.
“Vậy anh không làm phiền em nữa. Cố lên em nhé!”
Thiên Nguyên nhanh chóng dập máy, sợ mình sẽ khiến em gái khó chịu và ảnh hưởng đến tâm trạng trước khi thi của cô.
Anh còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng đành giữ lại trong lòng.
[Giang Vũ Thần: Tống tiểu thư, tôi và Phương Ngôn chúc cô đạt thành tích xuất sắc.]
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Thiên Nguyên, Điềm Tâm liếc qua tin nhắn từ Giang Vũ Thần. Nhìn thấy cái tên Phương Ngôn, cô thầm đoán hai người này đã kết bạn với nhau.
“Điềm Tâm, bên này!”
Giữa đám đông ở cổng trường, Phi Vũ vẫy tay gọi cô.
Cổng trường chật kín người, khi Phi Vũ lớn tiếng gọi, cha mẹ cô ấy liền chú ý đến cô gái mà con mình đang chào đón.
Tống Điềm Tâm xuất hiện với mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, làn da trắng như ngọc. Những bước đi nhẹ nhàng của cô mang theo vẻ lạnh lùng khó gần.
Ánh mắt cô sáng như những vì sao lạnh giá, toát lên khí chất cao quý và xa cách. Sự hiện diện của cô làm cho không gian xung quanh gần như tĩnh lặng.
“Đây là Điềm Tâm mà con hay nhắc tới à? Cảm ơn con nhiều vì đã giúp Phi Vũ nhà cô nhé, sau này có gì cần giúp đỡ, con cứ gọi cho cô.”
Mẹ của Phi Vũ dù cảm thấy cô có phần lạnh lùng nhưng vẫn nhiệt tình chào hỏi.
“Đúng vậy, bạn học Tống, cảm ơn em.”
Cha của Phi Vũ đứng nghiêm bên cạnh vợ, khẽ cúi đầu cảm ơn cô.
Thời gian thi đã đến gần, nên không ai nói thêm lời nào. Phi Vũ và Điềm Tâm nhanh chóng bước vào khu vực thi.
Qua cổng kiểm tra của người máy, Điềm Tâm tìm được phòng thi của mình. Chỉ có năm thí sinh trong phòng, và mỗi người ngồi cách xa nhau để đảm bảo không có gian lận.
Bốn thí sinh khác đã có mặt từ trước. Sau khi người máy giám thị kiểm tra lần cuối, Điềm Tâm ngồi vào chỗ của mình.
Cô lật bài thi trên bàn và ngay lập tức nhận ra đề thi năm nay cực kỳ khó nhằn.
Quả là những câu hỏi này được thiết kế tinh vi. Ai bất cẩn sẽ dễ dàng mắc sai lầm.
“Đúng là đề thi biếи ŧɦái!”
Một thí sinh không kìm được mà lẩm bẩm thành tiếng, nhưng ngay lập tức, người máy giám thị liền tiến đến cảnh cáo.
“Cấm nói chuyện trong giờ thi.”