“Đồng chí, chúng tôi có thể ngồi đây không?”
“Có chỗ ngồi thì cứ ngồi đi, sao lại khách khí như vậy?” Một người đàn ông cao gầy kéo ghế ra, vẻ mặt tràn đầy khinh thường ngồi xuống.
Suy nghĩ của Ngọc Thanh bị kéo lại bởi đột ngột xuất hiện gọng nói, khi giương mắt nhìn lên thì thấy hai người đàn ông, một cao một thấp, đang ngồi vào bàn của cô ở hướng đối diện.
Người đàn ông thấp bé ngượng ngùng cười với cô, “Lúc này đang là giờ ăn cao điểm, chúng ta lại quấy rầy cô nương.”
Ngọc Thanh lịch sự gật đầu, có ấn tượng tốt với người đàn ông thấp bé. Nhìn quanh toàn bộ nhà hàng một lần nữa, bàn ghế trong đại sảnh đã gần đầy và cô là người duy nhất ở bàn này.
Ngẫm lại thì ở thời đại này việc ngồi chung một bàn là chuyện bình thường cũng không cần sự đồng ý của người khác mới có thể ngồi. Chỉ cần còn chỗ trống tất cả mọi người đều có thể ngồi vào.
Cảm thấy đã hiểu rõ cũng không nhiều lời, cô liền lấy một miếng dưa chua nhét vào miệng. Vừa ăn vào, vị chua cay đã khiến vị giác được kích hoạt.
Lưỡi liền tiết ra dịch vị, cảm giác bụng thật đói.
Không biết là vì bát mì này nguyên bản không ô nhiễm, hay là do tay nghề nấu nướng của đầu bếp tốt, cũng có thể là do nguyên chủ chưa từng nếm qua món mì ngon như vậy. Ngọc Thanh cảm thấy tô mì này quá thơm và ngon hơn bất kỳ món ăn nào trước đây cô từng thử, thật làm cho người ta khó quên mà.
Nhìn thấy cô ngồi đối diện đang thưởng thức đồ ăn, người thấp bé vuốt góc áo, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Mì này cũng rất ngon đi?”
Ngọc Thanh đang thưởng thức bữa ăn của mình thì sửng sốt một lúc, liếc nhìn người đàn ông đối diện rồi gật đầu.
Đối phương nhìn thấy phản ứng của cô, trong lòng vui mừng, dùng phương pháp quen thuộc giải thích: “Bát mì này ngon nhất chính là dưa chua. Cô có phải cảm thấy chỉ cần cắn một miếng dưa chua cũng khiến cô cảm thấy đói bụng không?”
Đôi mắt của Ngọc Thanh sáng lên. Món này có nội tình nào khác sao?
“Đây là đặc sản của Thầy Đỗ, bạn không thể ăn dưa bắp cải có độ chua vừa phải như vậy ở bất kỳ nơi nào khác.”
Ngọc Thanh nhẹ nhàng gật đầu, xác thực!
Đây là món dưa chua ngon nhất mà cô từng nêm qua trong cả hai đời.
Đang nói chuyện người đàn ông cao gầy bê tới hai bát bún.
Cô liếc nhìn nó, ngoại trừ sự khác biệt giữa mì và bún, mọi thứ khác đều giống nhau, như bình thường thì ở phía trên vẫn có thêm chút dưa chua.
“Tôi tên Khương Cương, còn đây là đồng nghiệp của tôi, Bành Quốc Lễ. Chúng tôi đều là công nhân của nhà máy bột mì trong thành phố.” Sau khi Khương Cương giới thiệu, anh nhìn thấy Ngọc Thanh đang nhìn bát của họ và mỉm cười: “Mặc dù chúng tôi đến từ nhà máy bột mì, tôi là công nhân nhưng không quen ăn mì, lúc nào cũng cảm thấy không đủ no cho nên vẫn ăn bún đi.”
Ngọc Thanh mỉm cười, có thể hiểu được người miền Nam nhìn chung không quen ăn mì.
Nhưng cô có chút tò mò, ở phía nam có rất ít người trồng lúa mì, vậy làm sao họ có thể xây dựng một nhà máy bột mì trong thành phố? Xây dựng nhà máy xay bột ở miền Nam có lãi không?
Vừa hỏi câu này, người đàn ông cao gầy tên là Bành Quốc Lễ đã cười lớn.
Thấy hai người nhìn sang, anh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô gái mặc bộ đồ tồi tàn đối diện. Anh thực sự là không thể nhìn ra rằng rằng một cô gái quê mùa như vậy lại có thể đi thẳng vào vấn đề.
“Không chỉ có nhà máy bột mì trong thành phố, mà còn ở huyện và một số thị trấn. Cô đến từ đâu? Mà thậm chí còn không biết điều này? Không có nhà máy bột mì nào ở thị trấn của cô sao?”
Đối mặt với ba câu hỏi sắc bén liên tiếp của đối phương, trái tim Ngọc Thanh có chút động, cô nhếch môi xấu hổ, “Tôi là một cô gái nhà quê ngu dốt, đây là lần đầu tiên trong đời tôi đi du lịch xa. Cũng hy vọng hai người sẽ không bị xúc phạm. Đừng cười tôi.”
Khương Cương nhẹ nhàng kéo quần áo của đồng nghiệp dưới gầm bàn để yêu cầu anh ta kiềm chế bản thân, nếu anh ta nói lời gay gắt như vậy trong lần gặp đầu tiên thì sẽ không có người nào yêu đâu!
Bành Quốc Lễ nhận được lời nhắc nhở thân thiện từ đồng nghiệp, nhìn xung quanh, nhướng mày và không nói gì. Cô gái này cho biết, đây là lần đầu tiên cô đi xa nhưng lần đầu tiên dám đi ra ngoài một mình cũng phải dũng cảm hoặc thông minh.