"Dưới trướng ông ba thì có mười mấy công ty, chuỗi ngành nghề trải dài khắp cả nước... Ừm, được đấy, mô típ nam chính cao cấp!"
"Mẹ là cô cả nhà họ Lâm, chuyên ngành nghệ thuật, ngành phụ là quản trị. Hehehe, mô típ cường cường!"
"Anh cả thiên tài, anh hai xấu bụng... Hahahaha, Thẩm Tiểu Du tôi đây đúng là dẫm phải vận cứt chó rồi!"
Tɧẩʍ ɖυ nằm trên giường, cái chân bó bột cũng không ngăn được sự phấn khích của thiếu niên, cả người chỉ hận không thể nhảy cẫng lên xoay vòng vòng, ngay cả mái tóc lòa xòa cũng dựng đứng cả lên.
"Đây chẳng phải là mô típ nam nữ chính HE rồi sống một cuộc sống hạnh phúc viên mãn sao!"
Gương mặt Tɧẩʍ ɖυ thanh tú, đôi mắt to tròn long lanh lóe lên sự phấn khích, đôi môi hơi nhợt nhạt cũng không thể che giấu tâm trạng vui sướиɠ của cậu.
Một chân nhảy lò cò đến bên cửa sổ, Tɧẩʍ ɖυ tò mò thò đầu ra, nhìn chằm chằm vào căn biệt thự sang trọng ẩn dưới chân mình.
Hành lang thênh thang, cổng lớn bề thế, hàng rào sân vườn tao nhã, tất cả đều toát lên sự oai phong của chủ nhân, khiến Tɧẩʍ ɖυ không khỏi rụt cổ lại.
Tɧẩʍ ɖυ của thế giới ban đầu là một đứa trẻ đáng thương, năm tuổi đã mất cả ba lẫn mẹ, lại thêm ba mẹ đều là trẻ mồ côi, hoàn toàn dựa vào hàng xóm cưu mang.
May mắn thay, người dân quê chất phác, ngoài một số đứa trẻ khinh thường cậu ra thì những người khác cũng sẵn lòng thỉnh thoảng giúp đỡ cậu bé không ba không mẹ, Tɧẩʍ ɖυ cứ như vậy lớn lên trong sự đùm bọc của mọi người.
May mà thiếu niên là một mặt trời nhỏ lạc quan, vì muốn sớm ngày tự lập, Tɧẩʍ ɖυ vừa thi đại học xong đã điên cuồng làm thêm, kết quả là trực tiếp "làm lụng" đến mức thăng luôn.
"Haiz!" Hết phấn khích, Tɧẩʍ ɖυ u sầu xoa xoa khuôn mặt, cậu cũng không phải là không biết gì về thế giới này.
Kỳ nghỉ hè, Tɧẩʍ ɖυ ban ngày đi dạy kèm, buổi tối thì đi làm thêm ở quán ăn. Khi đó, có một chị gái làm cùng cậu ở khu rửa bát sau bếp, để gϊếŧ thời gian, chị gái ấy đã mở loa ngoài nghe truyện.
Giọng nam đều đều vô vị cùng với cốt truyện máu chó kịch tính, chị gái chìm đắm trong đó, còn Tɧẩʍ ɖυ thì lúng túng đến mức chỉ muốn quặp chân.
Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, Tɧẩʍ ɖυ cúi đầu nhìn gót chân đỏ ửng vì nhảy qua nhảy lại của mình, rồi tủi thân ngã vật xuống giường.
"Cốt truyện là gì nhỉ?" Thẩm Tiểu Du đầu óc trống rỗng gãi gãi cổ, trong đầu toàn là nỗi sợ hãi bị giọng nam kia chi phối, chẳng nhớ nổi một từ khóa nào.
"Cốc — Cốc —"
Tɧẩʍ ɖυ tủi thân đập giường, khuôn mặt nhăn nhó thành hình chữ "囧"!
Cái này giống như đi thi đoán trúng đề, nhưng lại không nhớ đáp án... Thà là không đoán trúng còn hơn!
May mà Tɧẩʍ ɖυ là một Tiểu Cường (bé gián) lạc quan bất tử, không nhớ được đáp án thì cố gắng đi tìm, vịn tường chậm rãi nhảy ra khỏi phòng.
Hành lang sáng sủa treo đầy đèn ốp tường, hình như sợ con trẻ trong nhà sợ hãi nên còn được thiết kế thành hình đầu mèo dễ thương.
"Cậu chủ nhỏ? Chân cậu vẫn chưa khỏi hẳn, sao lại ra ngoài rồi? Có phải chỗ nào không thoải mái không?"
Hàng loạt câu hỏi thăm khiến Tɧẩʍ ɖυ ngơ ngác, thiếu niên ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông xa lạ nhưng hiền từ trước mặt, ngón tay vịn tường không khỏi co quắp lại.
"Phòng... hơi ngột ngạt, tôi ra ngoài hóng gió." Tɧẩʍ ɖυ thăm dò nhảy về phía trước hai cái, giây tiếp theo đã bị người quản gia vai rộng bế thốc lên sofa.
Như chú heo con sắp bị đem đi gϊếŧ thịt, Tɧẩʍ ɖυ cứng đờ người, cánh tay hơi giơ lên cũng không biết để đâu cho phải phép.
Nói thật, lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Tɧẩʍ ɖυ được bế.
Quản gia thấy cậu chủ nhỏ của mình thu mình thành một cục một cách thuần thục, lập tức đau lòng đắp thêm một lớp chăn.
Nhà họ Thẩm một đường hưng thịnh, nhưng lại gặp trắc trở ở cậu con trai út, nghĩ đến tính cách hơi khép kín của Tɧẩʍ ɖυ, quản gia âm thầm thở dài.
Chuyện của gia chủ ông ấy không quản được, điều duy nhất có thể quan tâm là làm tốt công việc của mình, chăm sóc Tɧẩʍ ɖυ – người không thích tiếp xúc với người khác.
"Cậu chủ ngoan, bác sĩ nói nửa tháng nữa là có thể tháo bột rồi, bà chủ đã cho người chuẩn bị xe ghế tựa." Xác định Tɧẩʍ ɖυ đã ngồi vững, quản gia lui về sau nửa bước chuẩn bị hoa quả.
Nói là xe ghế tựa, thực chất chính là xe lăn điện bình thường, nhưng quản gia sợ tổn thương đến cậu chủ nhỏ tự ti yếu đuối, nên mới thận trọng đổi cách gọi.
Tɧẩʍ ɖυ ôm gối ôm, xác định chăn đã quấn chặt lấy mình, bĩu môi vô tội, cái đầu vừa mới "reset" sau kỳ thi đại học bắt đầu hoạt động hết công suất.
Cậu, Tɧẩʍ ɖυ, một thiếu niên nghèo khó bình thường đến mức không thể bình thường hơn, làm sao có thể che giấu bản thân một cách hoàn hảo trong gia đình hào môn bậc nhất đây?