Hai người đi về phía phòng trang điểm.
Vào giờ nghỉ trưa, mọi người trong phòng trang điểm đã đi hết, chỉ còn Triệu Văn Tân đang đợi nghệ sĩ của mình. Nghĩ đến việc Lương Khâu đã giao vai diễn vốn dĩ là của người của mình cho người khác, Triệu Văn Tân tức giận đến mức cảm thấy tim đau như thắt.
Triệu Văn Tân ngồi trong phòng trang điểm, chờ đợi mãi vẫn không thấy Tống Bạc Giản quay lại. Hắn ta bực bội mở điện thoại, gửi tin nhắn, đến nỗi ngay cả khi cửa phòng phía sau mở ra hắn ta cũng không hề chú ý.
"Tống Bạc Giản, sao cậu vẫn chưa quay lại? Lương tổng có phải là đang nhắm vào Kiều Húc không?”
“Các người đã làm rồi mà anh ta lại có thể như vậy được, rõ ràng là vai diễn của cậu, thế mà quay lưng lại đưa cho người khác." Càng nói, Triệu Văn Tân càng tức giận, “Theo tôi thì Lương tổng cũng chẳng phải là người tốt gì, lúc nào cũng…”
“Lúc nào cũng làm sao?” Triệu Văn Tân đang tức giận đến mức sắp cạn lời thì từ sau lưng, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Triệu Văn Tân cầm điện thoại, đột nhiên có một cảm giác không lành dâng lên trong lòng, không thể nào!
Cầm điện thoại, hắn từ từ quay đầu lại, động tác có chút cứng nhắc. Khi nhìn thấy người đang đứng sau mình, đôi mắt hắn tối sầm lại, suýt chút nữa là ngất xỉu ngay tại chỗ.
Có gì ngượng ngùng hơn việc đang nói xấu người khác mà lại bị người đó nghe thấy ngay sau lưng, huống chi người đó còn là tổng giám đốc của Huyền Vũ.
Vào khoảnh khắc này, Triệu Văn Tân suýt nữa thì nghĩ đến cái chết.
“Lương tổng sao lại ở đây?” Triệu Văn Tân lập tức nở một nụ cười, vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tống Bạc Giản: Người đứng đằng sau rồi, sao cậu không nhắc tôi?
Tống Bạc Giản vẫn cầm điện thoại trong tay, trên đó có âm báo tin nhắn đến, là một tin nhắn bị trễ do sóng kém. Hắn liếc nhìn màn hình một cái, rồi ngẩng lên nhìn Triệu Văn Tân với vẻ mặt khá bất lực.
Hắn cũng không ngờ vừa bước vào đã nghe thấy Triệu Văn Tân đang mắng Lương Khâu.
Lương Khâu bước đến ghế ở một góc phòng ngồi xuống, hoàn toàn không cảm thấy khó chịu vì những lời của Triệu Văn Tân. Anh thản nhiên vắt chéo đôi chân dài.
Mặc dù anh không quan tâm đến việc người khác nói gì về mình, nhưng có một số chuyện vẫn cần phải giải thích rõ ràng, ví dụ như: “Tôi không giao vai của Tống Bạc Giản cho người khác, chuyện này tôi sẽ giải thích rõ với các anh.”
Lương Khâu không phải là người ngu ngốc, dù là sự xa lạ và e dè của Kiều Húc khi lần đầu đến phim trường, hay những lời mà Triệu Văn Tân vừa mới buông ra, tất cả đều đang tiết lộ một điều cho anh. Điều này chứng tỏ có sự sai lệch trong công việc mà anh đã giao cho Lý Trì, và chính vì vậy vai diễn đáng lẽ là của Tống Bạc Giản lại bị đưa cho một tiểu minh tinh mà anh thậm chí còn không biết tên.
Còn về tình hình cụ thể, anh sẽ tìm hiểu sau.
Nói xong, ánh mắt của Lương Khâu dừng lại trên người Triệu Văn Tân, khiến hắn ta bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Trong đầu hắn ta đang nghĩ liệu có phải mình nên xin lỗi về những lời vừa nói không, vừa định lên tiếng thì nghe thấy Lương Khâu nói: “Anh còn ở lại đây à?”
Triệu Văn Tân lúc này trí óc rất nhanh nhạy, dưới chân như được bôi dầu mà vội vàng rút lui: “Cái đó, Tống Bạc Giản, công ty có chút việc, tôi đi trước. Cậu ở lại với Lương tổng, nói chuyện cho tốt nhé.” Trước khi đi còn không quên đóng cửa lại một cách ân cần.
Chỉ còn lại Lương Khâu và Tống Bạc Giản trong phòng trang điểm.
Lương Khâu ngẩng đầu nhìn người đối diện, trong đầu lại nảy sinh một ý nghĩ.
Người này sao lại có thể có ngoại hình như vậy, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt. Đôi mắt đào hoa ấy như thể nhìn ai cũng đầy tình ý, sống mũi cao thẳng, vóc dáng thẳng tắp. Anh đã thấy qua cơ thể ẩn dưới lớp áo quần, là làn da mỏng ướt mồ hôi, là sức mạnh không thể kháng cự.
Ánh mắt của Lương Khâu không hề che giấu, nhưng Tống Bạc Giản lại không cảm thấy bị xúc phạm chút nào.
“Tống Bạc Giản.” Lương Khâu gọi tên hắn.
“Ừm.”
“Cậu có bằng lòng theo tôi không?”