Thế nhưng, khi anh đặt chân lên phiến đá lúc trước đứng và cúi đầu nhìn xuống.
Không có gì cả.
Vùng tam giác được tạo bởi hai tòa nhà đổ nát chìm trong bóng tối, chẳng còn dấu vết nào của tạp hóa.
Trái tim Chu Khởi như trống rỗng. Anh vội vàng cúi xuống quan sát thì thấy trên phiến đá vẫn còn dấu vết leo trèo của mình khi nãy. Đây chắc chắn là nơi anh đã đứng trước đó.
Vậy còn An An và tạp hóa thì sao?
Nhịp tim đập dồn dập, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.
Nhưng Chu Khởi không hoàn toàn mất bình tĩnh.
Anh rút đèn pin ra, chiếu về phía trước tìm kiếm manh mối, nhưng lại phát hiện một điều kỳ lạ.
Ánh sáng từ đèn pin đến một khoảng cách nhất định liền bị bóng tối nuốt chửng, khiến anh không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì bên dưới vùng tam giác.
Chẳng lẽ nào…
Chu Khởi lập tức nhảy xuống phiến đá, anh lần mò về phía trước, nhưng chưa đi được hai bước đã chạm vào thứ gì đó giống như một bức tường vô hình.
Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Xem ra tạp hóa vẫn còn, chỉ là anh không thể nhìn thấy hay bước vào mà thôi.
Ngay lúc đó, một bóng dáng nhỏ bé từ trong bóng tối lao ra, nhào thẳng vào người anh.
“Anh Tiểu Khởi, anh làm em sợ chết khϊếp!”
“Em tưởng anh biến mất rồi, chỉ còn lại mình em ở đây… hu hu…”
Chu Khởi cảm nhận được thân thể ấm áp của Đường Vũ An, đôi tay và đôi chân lạnh cóng của anh cũng dần ấm lên.
Hẳn là Đường Vũ An phát hiện anh biến mất nên đã đi tìm, nghĩa là bức tường này chỉ có thể nhìn từ một phía?
“Được rồi, anh ở đây mà.”
Anh đưa tay xoa nhẹ lêи đỉиɦ đầu thiếu niên. Dưới sự vỗ về dịu dàng của Chu Khởi, Đường Vũ An đang hoảng loạn cũng dần bình tĩnh lại.
“An An, em có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không? Hệ thống có thông báo gì không?” Chu Khởi hỏi.
Anh bị “đưa” ra khỏi tạp hóa mà không hề báo trước, nghĩ đi nghĩ lại, chắc chỉ có hệ thống mới làm được chuyện này.
Nghe thấy câu hỏi của anh, Đường Vũ An vừa lắc đầu lại vừa gật đầu.
Cậu nắm lấy tay Chu Khởi, thử kéo anh về phía tiệm tạp hóa. Kết quả là, ngay khi đầu ngón tay Chu Khởi vừa chạm vào màn chắn.
[Cảnh báo: Hiện không phải giờ kinh doanh, hệ thống bảo vệ an toàn đã được kích hoạt. Nếu mời khách vào trong, hệ thống bảo vệ an toàn sẽ tự động tắt.]
Đường Vũ An sững người, vội buông tay.
Vừa buông tay, Chu Khởi lại bị “đưa” trở về khu đất trống khi nãy.
May mà đã có kinh nghiệm lần đầu, anh không còn hoảng loạn nữa, chỉ bước vài bước về phía trước đã thấy Đường Vũ An đang nằm rạp trên phiến đá ngó xuống.
“Anh Tiểu Khởi!”
“Ừ, giờ em hiểu vấn đề rồi chứ?”
Đường Vũ An gật đầu, kể lại thông báo hệ thống vừa hiện lên.
Chu Khởi khẽ nhíu mày, trầm tư một lát rồi nói: “Xem ra tối nay anh chỉ có thể ở bên ngoài thôi.”
“Sao mà được!”
Đường Vũ An nhìn xung quanh, cảm giác âm u rợn người bủa vây. Trời càng về khuya, nhiệt độ cũng hạ xuống rõ rệt.
“Đây là một thế giới tận thế, ở bên ngoài vào ban đêm nguy hiểm lắm!”
Cậu lại túm lấy cánh tay Chu Khởi. “Chúng ta cùng vào trong đi! Dù không có cái màn chắn đó, thì bản thân tạp hóa cũng là nơi an toàn nhất rồi!”