Xuyên Nhanh: Nhân Vật Hỗ Trợ Trong Truyện Máu Chó Nhất Quyết Không Nhận Thua

Quyển 1 - Chương 15

“Không ăn.”

Lời ít ý nhiều.

“Thử một chút đi. Tôi cố ý mua cho cậu đó.” Cố Triều Ngọc chân thành thuyết phục.

Nhưng khi nghe xong, Tư Tinh Nhiên như thể không chịu đựng thêm được nữa, bút trong tay hắn đột ngột vạch một đường trên trang giấy. Hắn ngẩng mặt lên, nói bằng giọng điệu lạnh lùng chưa từng có: “Tôi bị dị ứng xoài.”

Cố Triều Ngọc: “…Xin lỗi.”

[Rất xin lỗi!!!]

[Ký chủ, đều là do tôi quên nhắc nhở anh.]

Đương nhiên Cố Triều Ngọc không đổ lỗi cho hệ thống, đây là lỗi của cá nhân anh. Anh cầm lại phần bánh kem còn lại trên bàn: “Ngày mai tôi sẽ mua dâu tây.”

Tư Tinh Nhiên không nói gì, tiếp tục tập trung vào bài tập, dường như không quan tâm đến lời Cố Triều Ngọc nói. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ sẽ thấy hắn lén viết “dâu tây” vào bài tập, sau đó lại vội vàng xóa đi.

Nói là cố ý mua cho hắn, biết đường hỏi Trình Vũ có bị dị ứng không chứ không biết đường hỏi hắn.

Nhận tiền rồi mà còn làm việc qua loa như vậy.

Phiền phức.

Cố Triều Ngọc không hiểu tình huống hiện tại của bản thân, anh trở về phòng và vui vẻ ăn hết bánh kem xoài, đồng thời an ủi hệ thống: “Không sao, tôi ăn cũng được.” “Anh ơi, anh ơi!”

Có tiếng trẻ con gọi ngoài cửa

Cố Triều Ngọc vội vàng ra mở cửa, thấy Trình Vũ đang đứng bên ngoài.

“Anh ơi, tối nay anh có thể kể chuyện trước khi ngủ cho em không? Nếu không em không ngủ được…”

Nhìn vào đôi mắt to tròn lấp lánh kia, Cố Triều Ngọc rất khó lòng nói lời từ chối, anh dịu giọng trả lời: “Tất nhiên rồi, nhưng Tiểu Vũ à, em đi ngủ lúc mấy giờ?” Ngoài em ra, anh còn một nhóc khác cần dỗ, có lẽ thời gian sẽ trùng nhau, không thể nào chăm sóc cả hai được.”

Trình Vũ đếm ngón tay, đưa ra một con số: “9 giờ.”

Cố Triều Ngọc: Hay lắm, trùng nhau luôn.

Thấy Cố Triều Ngọc do dự, Trình Vũ lo lắng giậm chân: “Không được sao?”

Cố Triều Ngọc: “Lúc 9 giờ anh phải kể chuyện cho Tư thiếu gia.”

Trình Vũ giơ tay lên: “Em có thể nghe cùng với Tư thiếu gia không?”

Chuyện này hỏi anh cũng vô ích, phải hỏi Tư thiếu gia mới đúng. Cuối cùng, Cố Triều Ngọc vẫn phải kể chuyện cho cả hai đứa nhỏ, mặc dù Tư Tinh Nhiên dường như không quan tâm lắm việc anh có kể chuyện hay không, chủ yếu là Cố Triều Ngọc muốn kể.

Tư Tinh Nhiên nằm trên giường, Trình Vũ dọn cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Cố Triều Ngọc, nghe chưa bao lâu thì mệt quá, đầu nhỏ dựa lên cánh tay của Cố Triều Ngọc.

Cố Triều Ngọc nhẹ nhàng bế đứa nhỏ lên, cẩn thận tắt đèn rồi khép cửa lại.

Bây giờ anh không phải lo lắng mình sẽ bị thay thế nữa, ở đây nhiều người như vậy, nhiệm vụ của anh là chăm sóc hai đứa trẻ.

Trình Vũ vốn là đứa ngủ rất say, dù bị đặt xuống giường cũng không tỉnh dậy. Cố Triều Ngọc quen tay muốn tìm điện thoại để xem giờ nhưng lại phát hiện hình như đã để quên ở phòng ngủ của Tư Tinh Nhiên. Người hiện đại mà không có điện thoại vào buổi tối thì có sống nổi không? Dù sao thì với Cố Triều Ngọc là không sống nổi, vì vậy anh không suy nghĩ nhiều liền quay lại, muốn lấy điện thoại của mình về.

Khi anh đẩy cửa phòng ngủ ra thì phát hiện đèn mà anh vừa tắt đã bật lại, và cậu bé mà anh tưởng đã ngủ đang nửa ngồi trên giường. Thấy anh quay lại, khuôn mặt hắn không biểu lộ gì.

“Tiểu thiếu gia tỉnh dậy à?” Hay cơ bản là chưa ngủ?

Tư Tinh Nhiên không trả lời, chỉ quay về trong chăn, nhắm mắt.

Cố Triều Ngọc lấy điện thoại xong, do dự một chút rồi ngồi lại trên ghế: “Vậy tôi sẽ kể tiếp cho tiểu thiếu gia nghe.”

Tư Tinh Nhiên không nói gì.

Cố Triều Ngọc hiểu là đồng ý nên tiếp tục kể, chỉ là nhẹ giọng hơn một chút.

Một đêm yên giấc.

Sáng hôm sau, Cố Triều Ngọc đau lưng, phát hiện mình kể chuyện xong lại ngủ quên mất, khi chuông báo thức vang lên, anh thấy mình nằm đối diện với Tư Tinh Nhiên. Anh dùng mu bàn tay lau khóe miệng, may mắn là không có chảy nước miếng. Thế nhưng trên người anh lại nhiều thêm một tấm chăn mỏng, có lẽ là do tiểu thiếu gia đắp lên cho.