“Chàng hôm nay beep beep... chàng một tháng sau beep beep... chàng phải beep... ăn... beep... phân!”
“Chàng! Phải! Ăn! Phân!!”
“Ăn phân đi !”
Tiêu Hạc Xuyên: “?????”
Cái phân này, hắn nhất định phải ăn sao??
Dù Thẩm Chi Ý có nói thế nào đi nữa, tất cả những gì liên quan đến cốt truyện của tiểu thuyết, diễn biến chính của tiểu thuyết đều bị tự động kiểm duyệt, không thể phát ra thành lời.
Hệ thống: [Vô ích thôi, ký chủ! Đây là quy tắc của thế giới tiểu thuyết, mỗi nhân vật đều phải đi theo cốt truyện, không ai có thể làm trái. Người vi phạm sẽ bị thiên phạt.]
Hệ thống: [Sách rất sợ cô tiết lộ cốt truyện, cho nên, ba năm trước cô mới bị cưỡng chế xóa trí nhớ và ý thức.]
Hệ thống: [Nếu cô tiết lộ cốt truyện, bị quy tắc của sách phát hiện, cô sẽ chết!]
Thẩm Chi Ý: [Không hề vui chút nào.]
[Ta không thể bù đắp cho bọn họ nữa, vẫn nên tự cứu mình trước thì hơn!]
[Chỉ cần ta chạy khỏi nhà họ Tiêu trước khi cả nhà bị xử lý, ta sẽ không chết!]
[Sai rồi! Chỉ cần ta chạy ngay hôm nay, ta sẽ không chết!]
Thẩm Chi Ý: [Hí hí~]
Thẩm Chi Ý nói: “Ta không muốn lên giường với các chàng nữa! Ta chẳng còn gì để nói với các chàng cả! Ta muốn rời khỏi nhà họ Tiêu!”
Vừa dứt lời, nàng quay người bỏ đi, nhưng mới bước được một bước, cổ tay lại bị Tiêu Hạc Xuyên giữ chặt.
“Thẩm Chi Ý! Đừng hòng chạy!”
Đôi mắt sắc bén của Tiêu Hạc Xuyên lạnh lùng nhìn nàng, khiến toàn thân nàng như rơi vào hầm băng.
“Sống, muội là người của nhà họ Tiêu! Chết, muội cũng là hồn ma chưa xuất giá của nhà họ Tiêu!”
Tiêu Hạc Xuyên từng chữ từng câu lạnh như băng cảnh cáo nàng:
“Muội hãy ngoan ngoãn làm vị hôn thê của nhà họ Tiêu, đừng mơ tưởng rời khỏi đây, nếu không...”
“Ta sẽ trói muội vào giường, để nửa đời sau của muội chỉ có thể sống trên giường mà thôi.”
“Thẩm Chi Ý, muội nghe rõ chưa?”
[Tê...]
[Tiêu Hạc Xuyên cũng quá kỳ lạ rồi đúng không? Trước đây hắn và những người khác chỉ mong ta nhanh chóng cút khỏi nhà họ Tiêu, mong ta hủy bỏ hôn ước, bây giờ hắn lại cầu xin ta đừng đi??]
Thẩm Chi Ý rùng mình một cái, đôi mắt hạnh xinh đẹp vì kinh hãi mà hơi đỏ lên, ngơ ngác gật đầu:
“Tiêu Hạc Xuyên, ta nghe thấy rồi…”
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Thẩm Chi Ý lúc này, so với bộ dạng mặt dày vô sỉ trước đó của nàng, cứ như hai con người hoàn toàn khác nhau.
Tiêu Hạc Xuyên chợt cảm thấy bộ dạng hiện tại của nàng cũng khá thuận mắt.