Xuyên Thành Lang Quân Thư Sinh Bạc Tình

Chương 3.2

“Muốn hắn làm thϊếp cái gì? Bán vào trong câu lan.”

(Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc; cận nghĩa với kỹ viện, thanh lâu.)

“Không phải ô uế sao?”

Thẩm Thanh Ngô đứng ở cửa cười lạnh, nhướng mi, dùng đôi tay như ngọc vuốt ve ngọc bội, đi vào Vị Tiên Cư nói: “Trên đời này luôn có một số người không biết cái gọi là ngu xuẩn.”

Liễu Ứng Cừ cũng bước vào, nhìn vào một cái bàn trong tiền sảnh, đánh giá chất liệu y phục mặc trên người của người này, cho thấy hắn cũng xuất thân gia đình giàu có, chắc hẳn bọn hắn nghiện tám chuyện, nhưng không ngờ lại đυ.ng phải họng súng.

Nghe Thẩm Thanh Ngô nói những lời đó chính là muốn gây sự, muốn dạy dỗ cho bọn hắn một bài học.

Có thể thanh danh của Thẩm Thanh Ngô một lần nữa sẽ bị hủy hoại, mặc dù bản thân Thẩm Thanh Ngô cũng không có nhiều thanh danh tốt.

Thẩm Thanh Ngô tuy là một ca nhi nhưng lại thích quyền cước cùng công phu nên Thẩm phụ cũng rất chiều chuộng hắn, tìm cao thủ võ lâm có danh tiếng trên giang hồ tới dạy cho hắn, nên hắn không quá sợ máu huyết.

Công tử mặc đồ gấm ngồi ở bàn đó, nhìn thấy vẻ tức giận của Thẩm Thanh Ngô, hắn không dám thở mạnh, thấy Liễu Ứng Cừ đứng phía sau, ánh mắt lóe lên, lớn tiếng gọi: “Liễu công tử đã lâu không gặp, ngươi đã khỏi bệnh chưa?”

Bầu không khí trong đại sảnh ngưng lại, Thẩm Thanh Ngô cũng dừng lại bước chân, trong mắt vẫn còn mang theo ý cười, đáy mắt lại lạnh lùng, tự nhiên trong lòng hắn dâng lên một loại kỳ quái.

Người nói xấu hắn biết tình lang của hắn, Thẩm Thanh Ngô động đậy đầu ngón tay.

Liễu Ứng Cừ nhìn thấy công tử mặc gấm nháy mắt, bộ dáng không phải người tốt, trong lòng hắn phát khổ, trên mặt mang theo nghi hoặc, con ngươi màu đen ôn nhu, nghi hoặc hỏi: “Chúng ta có quen nhau sao?”

Công tử Diệp Vân mặc áo gấm trong lòng như mắc nghẹn, cái thứ cẩu này vậy mà trở mặt không nhận người, uổng công hắn vẫn coi người này như huynh đệ, mỉm cười đi tới: “Chúng ta trước đây từng uống rượu chung còn chơi bài lá.” Còn cùng nhau nói những lời không hay về Thẩm Thanh Ngô.

Liễu Ứng Cừ: “...”

Làm thế nào ngươi lại không thể hiểu được ánh mắt của ta, đừng có dính dáng gì đến ta. Tên cáo già chết tiệt này.

“Hôm nay ta chính là đến gây rắc rối cho ngươi, mặc kệ ngươi có cùng hắn quen biết hay không.” Thẩm Thanh Ngô có chút không kiên nhẫn, giọng nói có phần cao lên: “Ngươi nói cữu cữu ta bị đưa vào luyện ngục, không ra bên ngoài được?” Còn muốn ta làm cái đó cho ngươi...”

Thẩm Thanh Ngô còn chưa nói xong, Liễu Ứng Cừ đã túm lấy tay áo hắn: “Đừng nói nữa.”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Ngô hơi động.

“...Không phải ta nói, ta nghe người khác nói.” Diệp Vân lắp bắp giảo biện, chết đến nơi vẫn còn cứng miệng.

“Tin tức của các ngươi quá chậm, cữu cữu của ta đã được bệ hạ thả ra khỏi luyện ngục.” Thẩm Thanh Ngô dừng một chút, nói tiếp: “Liên tục thăng ba cấp, trở thành đại học sĩ trong cung, thăng chức nội các, bệ hạ ban cho phủ đệ, tự tay đề chữ lên bảng hiệu của phủ.”

“So với vị trí luyện ngục cao hơn một chút.”

Đâu phải cao hơn một chút, đây chính là cận thần của thiên tử, người khác chọc không được, ít nhất bọn họ không thể trêu vào.

Sắc mặt đám người Diệp Vân trắng bệch như bông tuyết, Thẩm Thanh Ngô lười biếng nói: “Các ngươi run cái gì?”

Thực sự rất kiêu ngạo, giống như một con mèo Ba Tư duỗi móng vuốt, cào người ta đến mức rách đầu chảy máu.

Liễu Ứng Cừ trong lòng không dám run rẩy.

“Thẩm công tử, chúng ta sai rồi, là chúng ta miệng thối, ngươi đại nhân đại lượng, đừng nóng giận.” Mấy người bọn hắn một mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng, vẻ mặt thực sự muốn lấy lòng.

Liễu Ứng Cừ cảm thán, cảm thấy bọn họ thực sự không có khí chất, thật là nhu nhược và vô liêm sỉ.

“Thanh Ngô, chúng ta đi hướng này đi.” Liễu Ứng Cừ cười rạng rỡ, mang theo khí chất của một quân tử, với vẻ ngoài con người nhưng lại trông giống chó, mặt mày tràn đầy vui vẻ.

Mặt mũi không là gì cả, khí khái, tất cả những thứ đó có thể bị vứt bỏ.

Thẩm Thanh Ngô cũng cảm thấy khó chịu với đám người này, hắn đi theo bước chân của Liễu Ứng Cừ, đi cạnh hắn, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Ngươi cùng bọn họ có quan hệ gì?”

Hắn biết ThẩmThanh Ngô sẽ hỏi câu này.

Liễu Ứng Cừ bình tĩnh nói: “Mặc kệ trước đây bọn ta có quan hệ gì, từ hôm nay trở đi liền không còn quan hệ nữa.”

Thẩm Thanh Ngô: “…”

Bước chân Thẩm Thanh Ngô dừng lại, Liễu Ứng Cừ ở bên cạnh mặc một bộ y phục màu xanh thực mộc mạc, nhưng lại phảng phất vài phần bóng dáng phong lưu, dung mạo sáng sủa, rõ ràng, dáng người cũng có chút gì đó đáng thưởng thức, sắc mặt vốn dĩ khó coi của Thẩm Thanh Ngô dịu lại một chút sau khi Liễu Ứng Cừ nói xong, khi nhìn thấy bộ dáng chính nhân quân tử của Liễu Ứng Cừ, trong lòng hắn quay cuồng vài lần.

Đến gần Liễu Ứng Cừ, một cỗ hương thơm nhàn nhạt cùng lành lạnh lan tràn quanh người hắn, khiến người đối diện sởn gai ốc: “Ngươi còn qua lại với những ca nhi khác sao?”

Tại sao ngươi lại khơi dậy chuyện nɠɵạı ŧìиɧ này?

Thẩm Thanh Ngô lùi lại một bước, một lúc lâu cũng không nghe thấy Liễu Ứng Cừ nói chuyện, cảm thấy không còn thú vị, có chút mất hứng thú.

“Không có.” Liễu Ứng Cừ nói, hiện tại bên trong đầu hắn là một đống hồ nhão, vô cùng hỗn loạn, những người trong nhận thức của hắn đều có khả năng làm mất thể hiện của hắn.

Thẩm Thanh Ngô khẽ hừ một tiếng, không biết có tin hay không.

Đồ ăn ở Vị Tiên Cư thực sự rất ngon, Liễu Ứng Cừ cảm thấy đầu lưỡi như tan chảy, uống một ngụm trà, thấp giọng nói với Thẩm Thanh Ngô vài câu, rồi đứng dậy rời khỏi phòng riêng để đi vệ sinh.

Kết quả là hắn vừa đi vệ sinh xong, đang trên đường về trở, liền bị một bàn tay bóp lấy cổ họng của hắn.

Khi hắn quay người lại, Diệp Vân vội vàng nắm lấy tay hắn, nam tử cường tráng đứng ở phía sau Diệp Vân, Diệp Vân vẻ mặt đau khổ nói: “Liễu huynh, ngươi cần phải giúp ta, việc này nếu như để phụ thân ta biết, ta nhất định sẽ bị đánh gãy chân.”

Liễu Ứng Cừ thầm nghĩ, nếu Thẩm Thanh Ngô mà biết bọn hắn có quan hệ dây mơ rễ má với nhau, chân hắn nhất định cũng sẽ bị đánh gãy mất.

Hắn hiện tại có chút bội phục nguyên chủ, người này còn có thể lừa Thẩm Thanh Ngô, còn đem Thẩm Thanh Ngô tống vào đại lao thay thế nguyên chủ nhận tội trạng, giúp cho sự nghiệp làm quan của nguyên chủ một đường thuận lợi.

“Ta không thể làm gì được, ngươi nên cố hết sức...” Liễu Ứng Cừ nói chiếu lệ, đột nhiên giọng nói ngừng lại, Diệp Vân từ trong l*иg ngực lấy ra một xấp ngân phiếu.

“Ngươi như vậy làm sao ta không biết xấu hổ chứ?” Liễu Ứng Cừ từ chối một cách đạo đức giả, trong lòng thở dài kêu gào một tiếng, sau đó trái tim bắt đầu rỉ máu, ngân phiếu này hắn không thể cầm lấy, một khi cầm lấy chính là lên thuyền tặc.

Liễu Ứng Cừ làm bộ làm tịch phủi bụi trên vai và nói: “Diệp công tử, ngươi có thể đến phủ xin nhận lỗi, Thanh Ngô hắn cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, ngươi chân thành với người khác, thay đổi được hay không còn phải xem ý trời.”

Liễu Ứng Cừ nói xong liền nhấc chân bỏ chạy.

“Liễu huynh, ngươi không thể đi, ngươi phải chỉ cho ta làm như thế nào, chúng ta là huynh đệ tốt, ngươi vì sao ở trước mặt Thẩm công tử làm bộ làm tịch không quen biết ta.” Diệp Vân lắp bắp nói, trong mắt tràn đầy oán trách: “Ngươi đúng là người không biết ý tứ.”

Liễu Ứng Cừ nghiêm túc nói: “Nếu ta nhận quen biết ngươi, ta còn có thể ở tại nơi này cùng ngươi nói chuyện sao?”

Sớm đã bị mang rồi.