Đám Nhóc Con Không Có Khả Năng Ngoan Như Vậy

Chương 9: Ban Y Tế

Tứ Tứ?

Nghe đến cách xưng hô này, Tô Từ chợt nhớ đến cậu nhóc có đôi tai và cái đuôi giống sư tử ở ngoài hành lang lần trước.

Có vẻ như nhóc sư tử ấy chính là anh trai của cô bé này.

Đội hành động kiểm tra rất nhanh, xác nhận rằng cả hai đứa trẻ chỉ bị hôn mê, trên người không hề có dấu vết của bất kỳ loại thuốc mê nào.

Tuy thương thế nhìn có vẻ nặng, trên người cũng có nhiều vết bầm tím, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng.

So với những lần phát cuồng trước đây, thương tích lần này có thể xem là nhẹ, may mắn không làm tổn hại đến người vô tội.

Các thành viên trong đội trao đổi kết quả kiểm tra, ai nấy cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Không ai chú ý đến sự hiện diện của Tô Từ.

Sở Nuôi Dưỡng thường xuyên thay đổi nhân viên chăm sóc, có năm còn thay đổi mười mấy, hai mươi người.

Hơn nữa Tô Từ có vẻ ngoài nổi bật, nên bọn họ cũng nghĩ rằng cậu sẽ chẳng ở đây lâu.

Vì vậy, không cần phải tiếp xúc với cậu.

Tô Từ mừng thầm vì sự yên tĩnh này.

Ánh mắt cậu dừng lại ở góc phòng, nơi đó có một đứa nhóc đang chơi đồ chơi.

Nhóc con này vốn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, sau khi Tô Từ tiến vào, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tô Từ.

Đôi mắt màu lam nhạt trong trẻo tựa ngọc bích nhìn về phía cậu, nhưng ánh mắt lại mông lung, không có tiêu cự.

Giống như đang nhìn Tô Từ, lại giống đang nghiêng tai lắng nghe.

Tô Từ chăm chú quan sát, đôi lông mày hơi nhíu lại.

Đứa nhóc này… có phải bị mù không?

Một lát sau, cậu bé lại cúi đầu, chậm rãi tiếp tục chơi với món đồ chơi trong tay.

Xung quanh dù ồn ào náo nhiệt, nhưng nhóc hoàn toàn phong bế trong thế giới của mình, không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Ánh mắt Tô Từ chậm rãi di chuyển, dừng lại trên thân con robot bảo mẫu bị hư hại nằm ở góc tường.

Có lẽ con robot này đã bị đập mạnh vào tường, các linh kiện rơi vãi khắp nơi, chỉ còn lại phần thân chính và một cái đầu tròn nhỏ.

Giống như robot số 4586, thân hình của nó cũng được trang trí bằng những bông hoa sặc sỡ.

Tuy nhiên, những vết cháy xém trên linh kiện và đầu cho thấy nó đã chịu tổn hại nghiêm trọng.

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Từ, con robot bật giọng chào hỏi một cách vui vẻ: "Xin chào! Tui là robot bảo mẫu số 4583. Rất hân hạnh được gặp cậu!"

Giọng nói của 4583 có phần ngây ngô hơn so với 4586, là giọng nam nhẹ nhàng, ấm áp.

Nhìn cơ thể tan tác kia, Tô Từ không khỏi buồn cười trước tinh thần lạc quan của nó.

"Xin chào." Tô Từ cúi xuống, đối mặt với 4583.

"Tui chưa từng gặp cậu trước đây. Cậu là nhân viên nuôi dưỡng mới Tô Từ, đúng không?" Robot bảo mẫu hỏi.

Tô Từ chần chừ một chút, rồi khẽ gật đầu: "Đúng vậy."

Cậu tên là Tô Từ, nhưng nhân viên nuôi dưỡng... Chắc là đúng nhỉ?

4583 reo lên: "Tô Từ, cậu thật xinh đẹp! Xin hãy nhận lời khen chân thành nhất của tui!"

Tô Từ khẽ mỉm cười: "Cảm ơn."

Ánh mắt cậu dừng lại trên phần kim loại bị nóng chảy bên ngoài cơ thể robot, tò mò hỏi: "Cậu có cảm thấy đau không?"

"Tô Từ, người máy không biết đau đâu."

"Vậy sao…"

Tuân Tiểu Vũ nhìn cảnh Tô Từ trò chuyện vui vẻ với con robot chỉ còn mỗi cái đầu, không khỏi giật nhẹ khóe miệng, nhưng cũng không bình luận gì thêm.

Trước đó, cô đã kiểm tra hệ thống giám sát, xác nhận đúng như lời Tô Từ nói, cậu chỉ đứng ngoài hành lang nhìn vào trong.

Hai đứa trẻ bên trong đột nhiên ngất xỉu, nguyên nhân vẫn chưa rõ.

"Thế nào rồi?" Tuân Tiểu Vũ hỏi một đồng đội.

"Không phát hiện điều gì bất thường. Chúng tôi đã thông báo cho Ban Y Tế và đội sửa chữa. Họ đang phái người tới đây."

Tuân Tiểu Vũ gật đầu, ánh mắt lướt qua khung cảnh hỗn loạn trong nhà ăn, thấy những vết lõm lớn trên tường, cô không khỏi thở dài.

Ngân sách của căn cứ vốn đã eo hẹp, giờ lại càng chật vật hơn.

Chẳng bao lâu sau, người của Ban Y Tế đã đến, nhanh chóng đưa hai đứa trẻ đang hôn mê lên cáng.

Hai nhân viên y tế mặc đồng phục trắng tinh không ngừng cảm thán:

"Lần này chỉ có hai người bị thương thôi sao? Hơn nữa thương tích cũng nhẹ, thật hiếm thấy!"

Sau đó, người còn lại nhìn về phía Tô Từ...