Trước cổng trường có một chiếc Ferrari đang đậu.
Khi mui xe mở, chủ nhân chiếc xe đeo một cặp kính râm, khoanh tay dựa vào cửa xe, đôi chân thon dài cuốn trong chiếc quần denim rách.
Dù là xe hay người thì đều là một sự tồn tại đến lóa mắt, thường xuyên thu hút người qua đường phải dừng chân lại xem.
Lâm Nhiễm đi ra cổng trường, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Còn nhìn thấy không ít người cầm điện thoại chụp lén.
“Thời Yến.” Mạnh Tinh Duyệt ở bên cạnh gọi nam chủ chiếc xe Ferrari một tiếng.
Văn Thời Yến ngẩng đầu, tháo kính râm trên mặt xuống, khóe miệng mỉm cười, “Chị dâu.” Sau nhìn về phía Lâm Nhiễm bên cạnh, liếc nhanh bộ trang phục hôm nay của cô, nói: “Hôm nay ăn mặc thật giống sinh viên, rất dịu dàng.”
Lâm Nhiễm điều chỉnh tốt cảm xúc, nhếch khóe miệng cười nhạt, “Chị không được phép dịu dàng sao?”
Cô so với Văn Thời Yến lớn hơn hai tuổi, tự xưng một tiếng ‘chị’ cũng không tính là sai, nhưng Văn Thời Yến lại nói với giọng kéo dài: “Được ~ đương nhiên được.”
Nói xong, vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ cho cô, “Chị... mời.”
Chiếc Ferrari mui trần chỉ có hai chỗ, Lâm Nhiễm quay đầu nhìn về phía Mạnh Tinh Duyệt bên cạnh.
Mạnh Tinh Duyệt cười đẩy cô qua đó: “Tớ có lái xe tới, đậu ngay bên kia.”
Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, Lâm Nhiễm đi tới bên xe, cúi người ngồi vào.
Văn Thời Yến đóng cửa xe cho cô, lại đeo kính râm lên, vòng qua xe, quay lại ghế lái.
Một màn này, toàn bộ đều rơi vào mắt Thẩm Thước.
Anh đang đứng ở cổng trường, bên cạnh còn có Trình Dục.
“Cậu ta…… Đó là ai?”
Thẩm Thước cau mày hỏi.
“Em chồng của Mạnh Tinh Duyệt.” Trình Dục nhìn chiếc Ferrari quay đầu rời đi, cảm xúc phức tạp mà cười một cái.
“A... cũng có thể là bạn trai tiếp theo của Lâm Nhiễm.”
Thẩm Thước: “……”
Một giờ sau, Văn Thời Yến lái xe đi vào khu biệt thự Vân Hải.
Mạnh Tinh Duyệt và Văn Thời Lễ- anh trai Văn Thời Yến, đã sống ở đây kể từ khi họ kết hôn.
Chiếc Ferrari dừng lại trước một biệt thự kiểu Châu Âu, Lâm Nhiễm tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Một chiếc ô tô cổ điển màu hồng theo sát phía sau, đậu ngay sau xe Ferrari, Mạnh Tinh Duyệt bước xuống từ ghế lái.
Cô ấy cầm chìa khóa xe, nắm lấy tay Lâm Nhiễm.
Văn Thời Yến ngồi trong xe, tháo kính râm trên sống mũi xuống, nhìn các cô nói: “Hai người chơi trước đi, em còn có chút việc muốn làm.”
Cuối cùng, hắn còn cố ý dặn dò Lâm Nhiễm, “Lát nữa sẽ tới đón chị.”
Lâm Nhiễm gật gật đầu, “Được.”
Văn Thời Yến câu môi cười, đẩy kính râm lên, thuần thục mà đánh tay lái, quay đầu xe rồi phóng nhanh đi.
**
Lâm Nhiễm theo Mạnh Tinh Duyệt vào nhà, trong nhà dì đang chuẩn bị cơm, bảo mẫu bế bé con từ trên lầu đi xuống.
Nhìn thấy mẹ trở về, nhóc con hét lên: “Mẹ ơi, mẹ……” rồi nhiệt tình dang tay đòi ôm.
Bảo mẫu đều ôm không được đứa nhóc, Mạnh Tinh Duyệt vội vàng tiến tới đỡ lấy.
Cục bột nhỏ vòng tay qua cổ Mạnh Tinh Duyệt, vùi vào cổ cô ấy cọ cọ, cực kỳ thân mật.
Mạnh Tinh Duyệt vỗ vỗ mông nhóc, “Con mà như vậy, dì Lâm Nhiễm sẽ cười con đó.”
Lúc này, nhóc con tựa hồ cũng nhận ra còn có một người khác, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhiễm.
“Tiểu Cẩn Du có nhận ra dì không?”
Lâm Nhiễm cười hỏi nhóc.
Tuy nói là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trước đó Lâm Nhiễm và Mạnh Tinh Duyệt thường xuyên gọi video, cùng trò chuyện với bé qua màn ảnh nhỏ, Lâm Nhiễm cũng coi như là nhìn đứa trẻ lớn lên.
Nhóc con nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, sau khi nhận ra cô, đôi mắt trong trẻo trợn tròn, “Dì ~”.
Đứa nhỏ gần một tuổi, tuy rằng đã biết nói nhưng vẫn chưa nói được câu hoàn chỉnh, thích nói lặp lại âm thanh, Lâm Nhiễm bị giọng nói đáng yêu, mềm ngọt như sữa của bé làm cho tan chảy, giang hai tay, cười hỏi: “Con có muốn ôm dì không?”
“Muốn.” Tiểu Cẩn Du gật gật đầu.
“Con thật là không biết khách sáo chút nào.” Mạnh Tinh Duyệt cười đưa nhóc vào tay Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm bắt chước động tác của Mạnh Tinh Duyệt, ôm lấy bé.
Dì giúp việc đã nấu xong một bàn đồ ăn, bước ra khỏi nhà ăn mời các cô vào dùng bữa tối.
Lâm Nhiễm bế đứa nhóc qua và đặt bé lên ghế trẻ em.