Chỉ thấy ông ta vươn hai tay ra đẩy Vương Thúy Hoa, Tiêu Minh Nguyệt thấy thế khom lưng nhặt hòn đá nhỏ lên ném qua, Trương Lai Phúc lập tức kêu thảm thiết một tiếng.
Vương Thúy Hoa nghe thấy âm thanh xoay người lại, thấy là Trương Lai Phúc thì vô cùng sợ hãi, nhưng không đợi cô ta mở miệng nói chuyện, đã bị Trương Lai Phúc bịt miệng kéo vào trong ao nước.
Tuy thường ngày Vương Thúy Hoa đã quen làm việc dùng thể lực, nhưng thể lực của một cô gái mười mấy tuổi như cô ta, sao có thể so được với người đàn ông trưởng thành quanh năm làm việc thủ công?
Thấy cô ta sắp bị kéo vào ao nước.
Tiêu Minh Nguyệt vội vàng chạy về phía bờ ao, miệng còn la to: “Gϊếŧ người! Gϊếŧ người…”
Âm thanh vang vọng trời đêm yên tĩnh.
Tiêu Minh Viễn theo sát phía sau Tiêu Minh Nguyệt, hiện giờ anh ta đang kinh hãi hung thủ là Trương Lai Phúc, còn kinh hãi em gái linh hoạt như vậy, anh ta dùng hết toàn lực đều suýt nữa không theo kịp bước chân của cô.
Bên này Trương Lai Phúc nghe thấy tiếng kêu la thì nhất thời hoảng hốt, động tác kéo Vương Thúy Hoa dừng một lát, đúng lúc này Tiêu Minh Nguyệt và Tiêu Minh Viễn chạy tới, nhào vào một trái một phải chế trụ Trương Lai Phúc.
Trong lòng hai anh em đều bị oán hận nhồi đầy, tay dùng hết sức lực, Trương Lai Phúc chỉ cảm thấy hai cánh tay đều sắp bị chặt đứt.
Nhất là cánh tay bị Tiêu Minh Nguyệt nắm lấy, ông ta cảm thấy xương cốt có khả năng vỡ nát.
Một cô nhóc mười bốn mười lăm tuổi, sao sức lực lại mạnh như vậy?
Lúc này Vương Thúy Hoa được cứu, cô ta sợ đến mức không nói nên lời, cả người run lẩy bẩy.
Trương Lai Phúc biết không thể cứu vãn, lập tức mềm nhũn.
Mà nữ quỷ phía sau ông ta, gương mặt trắng bệch vặn vẹo phẫn nộ, cô ta vươn hai tay bóp cổ Trương Lai Phúc.
Nhưng mà cô ta là ma mới, căn bản không thương tổn được Trương Lai Phúc, điều này khiến cô ta càng thêm tức giận.
Lúc này cô ta cảm thấy có tầm mắt nhìn chằm chằm mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh mở to.
Lúc này đến lượt cô ta kinh hãi: “Cô… Cô có thể nhìn thấy tôi sao?”
Tiêu Minh Nguyệt gật đầu, nhưng biểu cảm trên mặt là một lời khó nói hết.
Nhìn một người trần trụi, thật sự khiến người ta rất không thoải mái.
Cho dù người trần trụi này là ma.
Mà nữ quỷ nhìn thấy biểu cảm của cô, bỗng nhiên ý thức được toàn thân mình không có một mảnh vải, lập tức giơ hai tay che ngực.
Tiêu Minh Nguyệt thấy thế nhún vai, còn thuận miệng nói: “Rất to.”
Nữ quỷ: “…”
Rất thẹn thùng, rất tức giận phẫn nộ, rất muốn tìm cái lỗ chui vào.
Lại nhìn thoáng qua Tiêu Minh Nguyệt, cô ta dùng tốc độ nhanh nhất bay đi.
“Cái gì rất to?” Tiêu Minh Viễn nghe thấy lời nói của cô, không hiểu hỏi.
“Không có gì.” Ánh mắt Tiêu Minh Nguyệt rời khỏi người nữ quỷ, rồi mới nói: “Có lẽ là sắp có người tới.”
Tuy nơi này hẻo lánh, nhưng gần đây có người ở.