Chương 6: Bạn Bè Nam Nữ
Khi xe đến khách sạn, Dung Hi vừa định xuống xe thì bị ai đó nắm lấy cổ tay. Cô quay đầu nhìn Văn Du: "Còn việc gì nữa à?"
Văn Du nghĩ thầm, thật là vô tình. Dùng xong thì vứt!
Anh chỉ vào trang phục của Dung Hi rồi nói: "Cô định mặc thế này mà vào à?"
Dung Hi nhướng mày, đáp: "Anh biết là tôi đến đây để phá bữa tiệc mà, đúng không?"
Văn Du gật đầu.
Dung Hi tiếp tục nói: "Tôi mặc như thế này vì họ đã tính toán trước, cố ý không cho tôi dự tiệc để có cơ hội bôi nhọ tôi. Mặc như thế này vào thì sẽ thuyết phục hơn, nếu không thì tôi không có chứng cứ, chẳng ai tin tôi cả."
Cô chuyển giọng, nảy ra ý tưởng lợi dụng Văn Du: "Nhưng, nếu có thể lấy được video giám sát của hội sở thì tốt quá."
Người trong hội sở sợ anh ta như vậy, chắc chắn anh ta có cách.
Văn Du nghe vậy cười nhẹ: "Vậy cô định cảm ơn tôi thế nào?"
Dung Hi nhướng mày, vỗ nhẹ lên vai Văn Du, nói một cách thoải mái: "Nợ nhiều không lo, đã nợ anh hai lần rồi, tôi cũng không ngại nợ thêm lần nữa. Anh cứ nhớ là được, thế nào?"
"Được." Văn Du đáp.
Dung Hi lập tức đưa cho anh một dãy số: "Đây là số liên lạc của tôi, anh kết bạn qua tài khoản mạng xã hội của tôi đi, rồi gửi video giám sát vào điện thoại tôi là được."
Vì đang vội, Dung Hi vừa xuống xe đã nhanh chóng bước tới cửa khách sạn, nhưng lại bị chặn lại.
"Thưa cô, vui lòng xuất trình thiệp mời."
Dung Hi vừa định lên tiếng thì một tấm thiệp mời đã xuất hiện trước mặt cô, và ngay sau đó là một cánh tay ôm lấy vai cô.
Giọng của Văn Du vang lên bên tai: "Sao không đợi anh? Anh chọc giận em rồi à?"
Dung Hi: "..."
Người này cũng đóng kịch được quá đấy!
Sau khi xem thiệp mời, người phục vụ liền cho qua. Vào trong, Văn Du liền buông Dung Hi ra và nói: "Lát nữa tôi sẽ gửi video cho cô, nhớ kiểm tra điện thoại."
Dung Hi chớp mắt, cười nói: "Được thôi, anh nhanh lên, đừng để lỡ việc lớn của tôi, không thì tôi sẽ không tha thứ đâu."
Văn Du lại cười nhẹ một tiếng.
Người phụ nữ này, lúc nào cũng không quên diễn kịch.
Dung Hi nghe thấy liền ngẩng đầu lên: "Anh cười cái gì?"
Văn Du mím môi rồi nói: "Lần thứ tư rồi."
Dung Hi: "..."
Mặc dù nợ nhiều không lo, nhưng nếu cứ nợ mãi thế này, chẳng khác nào bán thân cho người đàn ông này.
Thôi kệ, bây giờ quan trọng nhất là cắt đứt quan hệ với nhà họ Dung, đàn ông không có gì đáng bận tâm.
Sau khi tách khỏi Văn Du, Dung Hi đi thẳng đến phòng tiệc mà nhà họ Dung đã đặt.
Trên đường đi, cô gặp không ít nhân viên phục vụ và khách mời đang ra ngoài hít thở không khí. Thấy bộ dạng của cô, bọn họ đều nhìn với ánh mắt dò xét.
Khi Dung Hi đến nơi, cha Dung là Dung Chính Đường và mẹ Dung là Lưu Vân Hà đang than thở với khách mời. Người thì nói rằng bản thân không biết dạy con, người thì lo lắng cho tương lai của Dung Hi. Có khách mời cho rằng tính cách và phẩm chất của một người liên quan đến di truyền, khó mà thay đổi sau này.
Không ít người đồng tình.
Dù họ không biết cha mẹ ruột của Dung Hi là ai, nhưng đã bắt đầu bàn về thuyết di truyền, cho rằng Dung Hi thừa hưởng tính xấu từ cha mẹ ruột, rồi từ đó bắt đầu công kích những người ở tầng lớp thấp.
Dung Hi cười lạnh, lớn tiếng nói: "Nói bậy!"
Lời vừa dứt, cả phòng tiệc im lặng ngay lập tức.
Mọi ánh mắt đều hướng về phía Dung Hi đang đứng ở cửa.
Ngũ quan tinh tế, trang điểm đẹp, mái tóc dài xõa xuống làm tăng thêm khí chất đặc biệt của cô, nhưng tất cả đều không phù hợp với bộ váy nhàu nát, thậm chí có vết bẩn trên người cô.
Nhìn bộ dạng này, chỉ sợ là vừa bước ra từ một hội sở nào đó.
Khi Lưu Vân Hà nói Dung Hi thường xuyên ra vào các hội sở cùng với những người ngoài xã hội, có người còn nghi ngờ. Nhưng nhìn bộ dạng của cô bây giờ, thì họ tin hoàn toàn.