Thư Tình Đến Muộn

Chương 7.1

Vào giữa tháng Ba, thời tiết dần ấm lên, Cố Thanh Hoan dậy sớm, buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa cao và trang điểm nhẹ nhàng. Cô soi gương kỹ lưỡng một lúc, đảm bảo rằng trông mình thực sự giống một sinh viên đại học rồi mới yên tâm ra khỏi nhà.

Tình cờ, nữ chính trong bộ truyện tranh sắp tới của cô cũng là một sinh viên đại học, vì thế cô muốn trải nghiệm lại thời gian đại học để tìm cảm hứng sáng tác.

Cố Thanh Hoan từ từ lái xe, theo hướng dẫn mà Ôn Phàm Phàm đã cung cấp, chậm rãi đi qua khuôn viên trường. Đây là lần đầu tiên cô đến Đại học Z, những con đường nhỏ quanh co khiến người kém phương hướng như cô cảm thấy rối bời.

Cô tìm được một chỗ đỗ xe, sau đó lấy balo trên ghế phụ rồi xuống xe. Khuôn viên trường tràn ngập không khí thanh xuân, Cố Thanh Hoan hít một hơi thật sâu, bước đi nhẹ nhàng theo tọa độ mà Ôn Phàm Phàm đã gửi.

Bên cạnh, một vài nữ sinh đang tụ tập nói chuyện nhỏ to, Cố Thanh Hoan vô tình nghe được vài câu.

“Mấy nay lâu lắm mới thấy một người đàn ông vừa đẹp trai vừa thanh cao như vậy.”

“Không biết anh ta là ai mà hiệu trưởng đích thân ra đón, nói chuyện thì vô cùng lịch sự.”

“Chỉ cần nhìn qua khí chất và cách ăn mặc là biết, chắc chắn không phải người tầm thường.”

“Nếu anh ta không có vẻ xa cách như vậy, tôi đã đến xin số điện thoại rồi.”

“Haha...”

Cố Thanh Hoan tò mò, cô cũng thích nhìn người đẹp trai, nên liền nhìn theo hướng ánh mắt của họ. Khi ánh mắt chạm vào bóng dáng quen thuộc ấy, bước chân cô đột nhiên khựng lại, ngạc nhiên chớp mắt, sững sờ nhìn Hoắc Nam và một người đàn ông trung niên biến mất ở góc khuất.

Bất kể là khí chất hay diện mạo, từ lời nói đến hành động, Hoắc Nam vẫn luôn là người xuất chúng.

Cố Thanh Hoan tỉnh lại, vội vàng xóa bỏ hình ảnh người đàn ông trong đầu, nhanh chóng bước về phía tòa nhà giảng dạy.

Trong giảng đường có thể chứa hàng trăm người, lúc này chỉ có lác đác hai ba chục sinh viên. Cố Thanh Hoan chọn một chỗ ngồi phía sau, một mình ngồi vào góc và lấy điện thoại ra lướt Weibo.

Thời gian đến giờ học càng lúc càng gần, giảng đường trống trải dần trở nên nhộn nhịp. Cố Thanh Hoan ngước lên nhìn quanh một lần rồi lại cúi xuống, tiếp tục chơi điện thoại như không có chuyện gì.

“Hình như học kỳ này là cháu của giáo sư Hoắc sẽ dạy chúng ta.”

“Giáo sư Hoắc xuất thân từ một gia đình sưu tầm cổ vật, nên chắc hẳn cháu của ông ấy cũng rất xuất sắc.”

“Hình như anh ta là chuyên gia giám định đồ cổ, dạy một môn cơ bản như thế này thật sự là lãng phí tài năng.”

“Nghe nói nhiều trường muốn mời anh ta làm diễn giả mà không được.”

Tiếng bàn tán sôi nổi phía trước khiến Cố Thanh Hoan ngừng tay lướt màn hình, cô cắn môi dưới, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Bây giờ, ngành này có vẻ phổ biến, trước đây có lẽ cô đã quá thiếu hiểu biết rồi.

Cố Thanh Hoan bật cười, cúi đầu tiếp tục tương tác với những người theo dõi trên Weibo. Không biết từ khi nào, giảng đường ồn ào bỗng trở nên im ắng lạ thường. Đôi tai cô lập tức được thư giãn, lúc này cô mới từ từ ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.

Người đàn ông đã đứng trên bục, cúi người xuống, hai tay chống lên bàn giảng, chăm chú nhìn bảng điểm danh trên bàn.

Dù không nói lời nào, nhưng anh vẫn tỏa ra một khí chất áp đảo, khiến các sinh viên phía dưới đều im lặng như tờ, ai nấy đều căng thẳng nhìn lên bục giảng mà không dám chớp mắt.

Khi Cố Thanh Hoan nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, cô lập tức sững người, đôi mắt mở to đầy bối rối và hoảng hốt.

Hoắc, Hoắc Nam?!

Hoắc Nam dường như cảm nhận được vô số ánh mắt nóng bỏng phía dưới, anh từ từ ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn khán phòng.

Ngay lập tức, cả lớp đều nín thở. Khi nhìn thấy những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt anh, các nữ sinh đều hiện lên ánh mắt ngưỡng mộ, không khí trong lớp học trở nên trật tự hẳn, thậm chí không ai dám thì thầm nói chuyện.

Nhịp tim của Cố Thanh Hoan đập mạnh, trong không gian yên tĩnh, cô có thể nghe rõ từng tiếng đập. Cô cố gắng trấn an trái tim đang nhảy loạn trong l*иg ngực, đầu cúi gằm xuống, gần như muốn chui xuống gầm bàn.

Không khí im lặng trong giây lát.

Hoắc Nam rời tay khỏi bàn, từ từ đứng thẳng dậy. Anh nhìn lướt qua bề mặt bàn, rồi cúi người nhìn vào ngăn kéo của bàn giảng, duỗi cánh tay dài, lấy ra một mẩu phấn.

Anh quay lưng lại với những sinh viên đang phấn khích phía dưới, cầm phấn viết tên mình lên bảng.

Chữ viết ngay ngắn, mượt mà như nước chảy mây trôi.

Các sinh viên phía dưới không kiềm được mà cúi xuống lặng lẽ viết lại hai chữ “Hoắc Nam” vào vở của mình.

“Đây là tên tôi.” Giọng nói của anh trầm thấp, khàn khàn, mang theo một sự gợi cảm đầy quyến rũ, vô tình làm xao động trái tim của nhiều nữ sinh.

Hoắc Nam điềm tĩnh đặt viên phấn xuống, đôi mắt sâu thẳm lướt qua lớp học, chậm rãi nói: “Trong hai tháng tới, tôi sẽ phụ trách giảng dạy môn Giám định và phục chế cổ vật.”

Anh dừng lại một chút rồi nói: “Bây giờ tôi sẽ điểm danh.”

Phía dưới vang lên những tiếng hít thở sâu, mọi người đều ngồi thẳng người lại, chuẩn bị cho khoảnh khắc tiếp theo, các nữ sinh vội mở điện thoại, kiểm tra lại diện mạo của mình qua chế độ selfie.

Giọng nam trầm thấp vang lên từng hồi trong không gian yên tĩnh của giảng đường. Mỗi lần anh gọi tên một người, đôi mắt anh lại liếc qua lớp học.

Giữa những nữ sinh đang cố gắng nổi bật, Cố Thanh Hoan cúi gằm đầu xuống, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

Giảng đường yên lặng chỉ còn lại tiếng thở và tiếng điểm danh của anh.

Từng cái tên được thốt ra từ giọng nói khàn khàn ấy, âm thanh trầm ấm dễ nghe một cách kỳ lạ.

“Ôn Phàm Phàm...”

Giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên từ bục giảng, khiến Cố Thanh Hoan căng thẳng nuốt khan, sau đó cô cố giữ bình tĩnh rồi đáp lại: “Có!”

Cô không dám ngẩng đầu, mà cúi đầu thấp hơn, đặt cuốn sách trước mặt, giả vờ đọc, cả người căng thẳng tột độ.

Hoắc Nam hướng ánh nhìn về phía phát ra giọng nói. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, đang cúi đầu, một tay chống lên trán, chăm chú nhìn vào cuốn sách. Anh không nhìn thấy rõ mặt cô, cũng không có hứng thú quan sát thêm, ánh mắt nhanh chóng rời đi.

Người đàn ông trên bục giảng đang giảng giải những kiến thức chuyên môn cao. Cổ của Cố Thanh Hoan cúi xuống, vừa đau vừa mỏi. Cô đưa tay xoa sau gáy, xoa dịu những cơ bắp căng cứng, từ từ ngẩng đầu lên một chút. Trong lúc liếc nhìn, vừa thấy người đàn ông nhìn qua, cô lập tức nhanh chóng cúi đầu xuống lại.