Trong lòng lạnh lẽo.
Mẹ, lời này mẹ nói trước mặt con, thật sự thích hợp sao?
Ninh Hành càng đau lòng, Ninh Hạ càng vui vẻ.
Kiếp trước vì đứa con trai trời đánh này mà hao tâm tổn sức, kết quả đứa con trời đánh này còn luôn cảm thấy cô cái này không tốt cái kia không đúng, làm cô tức chết. Kiếp này cô mới không tiếp tục làm kẻ ngốc nữa!
Cô thề sẽ để con trai theo đuổi cô nịnh nọt, cầu cô rủ lòng thương.
Thu dọn xong, Ninh Hạ vào không gian làm hai cái bánh mì kẹp, rót hai cốc sữa, lại lấy ra một ít thuốc bổ dạ dày.
Hai mẹ con ở trong phòng giải quyết xong bữa sáng, Ninh Hạ liền dẫn Ninh Hành ra ngoài.
"Mẹ, chúng ta đi đâu đây?"
Ninh Hạ nói: "Làm khảo sát thị trường, tiện thể xem xem có ai cần gạo, mì, dầu ăn không. Những thứ đó trong không gian, phải tìm cơ hội bán đi mới được."
Hai mẹ con thẳng tiến đến nơi náo nhiệt nhất trong thành phố.
Nơi bọn họ đang ở, là thành phố Bình, tỉnh S, thủ phủ của tỉnh Hoa Quốc, cách thủ đô không gần, với trình độ giao thông hiện tại, đi tàu hỏa phải mất hai ngày.
Nông nghiệp và công nghiệp của thành phố Bình không phát triển, trình độ kinh tế lạc hậu, trong ấn tượng kiếp trước của cô, thành phố Bình phải đến sau năm 2000, mới bắt đầu dần dần có khởi sắc.
Nói chung thành phố Bình hiện tại chỉ có một chữ, nghèo!
Cho dù là trung tâm thành phố náo nhiệt nhất, cũng không có mấy tòa nhà ra hồn.
Tuy nhiên hiện tại mới là năm 80, cho dù là đặc khu ven biển lúc này cũng nghèo khó.
Cô chính là muốn nắm bắt thời cơ của thời đại này, làm người tiên phong.
Ở trung tâm thành phố có một hợp tác xã rất lớn, Ninh Hạ dò hỏi đường đi, đạp chiếc xe đạp lấy được từ trong không gian, chở Ninh Hành đến đó.
Đợi đến nơi, Ninh Hạ dựng xe đạp ở khu vực khóa xe tập trung, sau đó dắt Ninh Hành đi vào hợp tác xã.
Nơi này không hổ danh là hợp tác xã lớn nhất thành phố Bình, diện tích đã bắt kịp một số siêu thị cỡ trung bình của đời sau. Ninh Hạ nhìn một vòng, phát hiện những thứ ở đây bán, đầy đủ hơn so với ở trong huyện, chất lượng cũng tốt hơn một chút.
Ninh Hạ trong tay cầm một nắm tem phiếu lấy được từ chỗ bà Lý, nhưng nhìn một lượt, cũng không thấy có gì muốn mua.
Thật sự là đồ đạc của thời đại này, đối với Ninh Hạ mà nói, thật sự quá cổ lỗ sĩ. Cô không dám nói mình là người có gu thẩm mỹ cực tốt, nhưng phong cách giản dị này, cô nhìn mà lắc đầu.
Nhưng cúi đầu nhìn bộ quần áo rách rưới trên người Ninh Hành, Ninh Hạ nghĩ ngợi, kéo cậu ta đến quầy bán quần áo trẻ em.
Ninh Hành có chút phản đối: "Mẹ, mẹ không phải sẽ muốn mua quần áo cho con chứ? Con từ chối!"
Những bộ quần áo này quê mùa quá!
Ninh Hạ không thèm để ý đến cậu ta, chỉ vào bộ đồ hải quân treo trên tường với cô nhân viên bán hàng đang tán gẫu với quầy bên cạnh, "Đồng chí, phiền cô lấy bộ đồ kia xuống cho tôi xem thử."
Cô nhân viên bán hàng dựa vào quầy hàng nhai kẹo cao su, nghe thấy lời của Ninh Hạ, chậm rãi quay đầu quét cô một cái, "Bộ quần áo đó cô chắc chắn muốn mua không? Mười đồng một bộ. Cô chắc chắn muốn mua tôi mới lấy cho cô xem."
Ninh Hành thấy thái độ thờ ơ của cô ta, lập tức tức giận, "Thái độ của cô là sao!"