Ba người lại chìm vào im lặng.
Văn Dao nhìn đống đổ nát ngổn ngang, cái sân vốn đã chẳng rộng rãi gì, lại có ba gian nhà thì sập mất một.
Với cái kiểu chết ở hiện đại của họ, có trở về chắc chắn cũng không được nữa. May mắn là cả nhà ba người đều ở đây, ở đâu thì hình như cũng chẳng khác gì nhau.
"Bố, anh, hai người có ký ức gì không?" Văn Dao hỏi.
Văn Tuấn gật đầu: "Có một chút, nhưng không nhiều."
Văn Trường Bình thì ậm ừ: "Thì... chắc là có."
Thật sự, những ký ức này, ông thà không có còn hơn. Nghiệp chướng mà!
Văn Dao nheo mắt nhìn ông, đột nhiên nhớ ra căn nhà này sập bằng cách nào.
"Ông Văn này, cũng ghê gớm thật. Vì cờ bạc, còn định bán cả con và anh trai con." Văn Dao khoanh tay, cười như không cười nhìn Văn Trường Bình.
Văn Trường Bình, trong thân xác này tên là Văn Tu Dịch, là một tên nghiện cờ bạc có tiếng trong vùng.
Vốn dĩ thi đỗ tú tài, tưởng là sẽ có tiền đồ, ai ngờ lại giao du với đám bạn bè xấu, cuối cùng biến thành một tên khốn nạn.
Trừ gái gú ra thì cái gì cũng dính. Hắn còn thua sạch gia sản, ép ông bà nội phải bán đất để trả nợ. Không những thế còn đuổi cả nhà họ ra khỏi cửa. Ba gian nhà tồi tàn này là nơi họ ở sau khi bị đuổi đi.
Họ còn có một người mẹ tên là Liễu thị, là con gái của thầy giáo Văn Tu Dịch hồi còn đi học. Mấy hôm trước, thanh mai trúc mã làm quan của Liễu thị từ kinh thành về tìm bà, đưa cho Văn Tu Dịch hai mươi lạng bạc để đổi lấy một tờ giấy ly hôn. Sau đó, bà ta bỏ lại con cái, theo người tình về kinh hưởng phúc.
Văn Tu Dịch cầm tiền lại đi đánh bạc, thua hết lại nảy sinh ý đồ xấu với đứa con gái mười tuổi và con trai mười sáu tuổi, muốn bán hai đứa để lấy tiền. Hai anh em ra sức chống cự, trong lúc giằng co, ba người va vào cột chống mái nhà, khiến căn nhà đổ sập, chôn vùi cả ba.
Tỉnh lại, đã biến thành ba người nhà họ.
Văn Dao trừng mắt nhìn Văn Trường Bình, Văn Trường Bình vội vàng cười gượng, nịnh nọt: "Đó là do cái thân xác này thôi, không phải bố. Bố có chết đói cũng không bao giờ bán hai đứa."
Văn Dao đương nhiên biết, chỉ là người bố của thân xác này, thật sự không phải là người tốt lành gì.
"Vậy chúng ta đang ở nơi nào?" Văn Tuấn hỏi, anh tuy có ký ức, nhưng rời rạc, chắp vá cũng không ra được đầu đuôi.
Văn Dao lắc đầu, cái này cô không biết. Trong ký ức, nơi xa nhất mà thân xác này từng đến là ngọn núi sau nhà họ.
Những điều này Văn Trường Bình lại nhớ.
"Cái này bố biết. Quốc gia này tên là An Nam quốc, hoàng đế họ Lý. Chúng ta đang ở một nơi gọi là trấn Vân Vụ, thôn chúng ta tên là thôn Cổ Đồng. Trong lịch sử không có ghi chép, nên chắc không cùng thời đại với chúng ta."
"Tên hai đứa không thay đổi, chỉ là tuổi nhỏ đi, Dao Dao mới mười tuổi, Tiểu Tuấn mười sáu. Còn bố, ở đây bố tên là Văn Tu Dịch, hai đứa nhớ kỹ nhé. Đúng rồi, hai đứa còn có một đứa em trai, vừa nãy gặp rồi đấy, nhóc con kia, tên ở nhà là Đại Đầu, tên đầy đủ là Văn Chiêu. Bà lão dẫn nó về là bà nội các con, cái này các con nhớ chứ?" Văn Trường Bình, giờ đã là Văn Tu Dịch, hỏi.
Văn Dao lại đứng hình như bị sét đánh, môi cô run rẩy, sau đó mới hỏi: "Bố, bố vừa nói em trai chúng ta tên là gì cơ?"
"Văn Chiêu, ông nội các con đặt. Nhưng vì nó còn nhỏ, lại không nói được, nên vẫn luôn gọi tên ở nhà là Đại Đầu." Văn Tu Dịch nhìn phản ứng của con gái, đột nhiên cũng trở nên căng thẳng theo, hỏi: "Dao Dao, sao vậy?"
Văn Dao đảo mắt, lại bắt đầu vò đầu bứt tóc, đi vòng quanh.
Văn Tuấn vội vàng kéo tay cô xuống: "Đừng vò nữa, vò nữa là hói đầu bây giờ."
Văn Dao đột ngột đứng lại, nói: "Bố, anh, hai người còn nhớ trước khi chúng ta gặp chuyện, con đã than thở với hai người chuyện gì không?"
Hai bố con gật đầu. Chính là vì trong cuốn sách đó có hai nhân vật phụ nhỏ có tên giống hệt hai anh em, Văn Dao mới miễn cưỡng đọc tiếp. Kết quả hai nhân vật trùng tên chỉ xuất hiện có một chương, những tình tiết sau đó càng khiến Văn Dao xấu hổ muốn chết, nên mới đem ra kể cho bố và anh trai nghe để mua vui.
Lúc này liên tưởng lại, Văn Dao đột nhiên như đả thông kinh mạch, mọi thứ đều khớp.
"Mẹ con, ý là mẹ của con ở đây, họ Liễu đúng không? Còn người tình của bà ấy, có phải tên là Mạnh Đức không?" Văn Dao chỉ vào mình, hỏi.
Văn Tu Dịch suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
"Đúng là tên như vậy, làm quan ở kinh thành."
Nhận được câu trả lời khẳng định, Văn Dao phát điên: "Chết tiệt!"
Hai bố con ngơ ngác: "Sao thế?"
Văn Dao nhìn xung quanh, ngoài đống đổ nát và bừa bộn ra thì chẳng có gì. Lúc này cô mới hạ giọng, kể hết mọi chuyện cho hai bố con nghe. Cuối cùng, cô trợn mắt nói: "Văn Chiêu, chính là em trai của chúng ta, là cái tên nam phụ si tình, rõ ràng có thể làm nên sự nghiệp lớn nhưng lại cố chấp yêu đương mà con từng than thở với hai người đấy."
"Chết tiệt!" Hai bố con chấn động, là cái thằng nhóc câm kia sao?
Đừng nói là họ, ngay cả Văn Dao cũng không dám tin, nhóc con hôm nay còn chưa nói được kia, lại là nam phụ trong truyện, từng bước leo lêи đỉиɦ cao, nhưng cuối cùng lại vì yêu mà cam tâm tình nguyện làm đá kê chân cho nữ chính và nam chính.
Đúng rồi, trong truyện tuy không miêu tả nhiều về thân thế của Văn Chiêu, nhưng lại khớp với gia đình họ. Anh trai Văn Tuấn, chị gái Văn Dao, mẹ Liễu thị tái giá với Mạnh Đức, bố đẻ Văn Tu Dịch là một tên nghiện cờ bạc. Trước năm tuổi không nói được, nhưng lại cực kỳ thông minh. Sau khi được Liễu thị đón lên kinh thành, liền được Mạnh Đức bồi dưỡng thành một người giỏi tính toán, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Thậm chí trong truyện còn ẩn ý nhắc đến một đoạn, Văn Chiêu vì có tướng mạo tuấn tú, đã từng bị Mạnh Đức đem làm quà tặng cho một vị trọng thần đương triều để đổi lấy tiền đồ.
Cũng chính vì những trải nghiệm này, thời niên thiếu, Văn Chiêu là một người rất u ám. Sự xuất hiện của nữ chính đã trở thành ánh trăng sáng của hắn, mới tạo nên kết cục sau này, hắn đã leo lên được địa vị dưới một người trên vạn người, lại cam tâm tình nguyện làm đá kê chân cho nữ chính và nam chính.
Nghe xong, Văn Tu Dịch vội vàng hỏi: "Vậy kết cục của ba người nhà chúng ta thì sao? Trong truyện viết thế nào?"
Văn Dao lại muốn vò đầu, bị Văn Tuấn kéo tay xuống, mới nói: "Con và anh trai bị bố bán đi, không rõ tung tích. Văn Chiêu đến chết cũng không tìm được hai chúng ta, chắc là bị tác giả quên mất rồi. Bố sau khi bán con và anh trai, cầm tiền đi đánh bạc, gây gổ với người ta, bị đánh chết."
Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Nghe nói đến cả xác cũng không ai nhặt, bị người của sòng bạc ném vào núi cho chó ăn."
Văn Trường Bình: "..."