Trưởng Quan Omega Mắc Chứng Sợ Alpha Lại Bất Ngờ Kết Hôn!

Chương 12

Cố Thần Ngọc không biết nên hình dung như thế nào.

Chỉ cảm thấy nhịp tim dường như có chút tăng nhanh kỳ lạ, ngay cả khuôn mặt cũng nóng lên.

Mím môi, cậu dời tầm mắt đi chỗ khác.

Cậu không biết bộ dạng của mình lúc này khiến người ta dễ dàng nhìn ra sự luống cuống của cậu.

Đối với phản ứng của cậu, Hoắc Thâm rất vui mừng.

Cho dù...

Nhìn khoảng cách giữa hai người bị vô thức kéo ra xa hơn so với khoảng cách giao tiếp bình thường, Hoắc Thâm nghĩ mình nên thỏa mãn rồi.

Người mà trước đây đối với anh mà nói là không thể tiếp cận.

Thế mà hiện tại, trên người người đó lại thoang thoảng pheromone của anh.

Thật sự... giống như đang nằm mơ vậy.

Nghĩ như vậy, chóp mũi của Alpha khẽ động đậy.

Giống như... giống như đang xác nhận điều gì đó...?

Mặc dù quản gia đứng ở một bên, nhưng ông ấy lại quan sát Alpha được cho là đã đánh dấu tạm thời cậu chủ nhỏ nhà mình một cách vô cùng cẩn thận.

Ông ấy quan sát nhất cử nhất động, biểu cảm của Hoắc Thâm, tự nhiên sẽ không bỏ qua động tác này.

Khốn kiếp! Tên Alpha vô liêm sỉ này!

Chỉ cần nghĩ đến chuyện mà đối phương có thể đang xác nhận, ông ấy liền nhịn không được muốn mắng người.

Hoắc Thâm không bỏ lỡ ý tứ biểu đạt trong mắt quản gia, nhưng anh cũng không thèm để ý.

Quản gia bảo vệ chủ, đây mới là cách làm đúng đắn.

Huống chi còn là Cố Thần Ngọc được đồn đại là được toàn bộ nhà họ Cố nâng niu trong lòng bàn tay.

"Vậy tôi đi trước, ngủ ngon."

Giọng nói cố ý dịu dàng, lọt vào tai Omega, chỉ cảm thấy như gió xuân phất qua, khiến dái tai cậu ngứa ngáy.

Cảm giác này thật kỳ lạ.

Lực hấp dẫn của pheromone lại mạnh như vậy sao?

Được chúc ngủ ngon, Cố Thần Ngọc vốn luôn lễ phép chu toàn tự nhiên sẽ không thất lễ.

Ngẩng đầu nhìn Alpha trước mặt, cậu hơi nghiêng đầu, khóe môi giương lên, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, toát lên vẻ dịu dàng rạng rỡ.

"Ngủ ngon," Dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Về đến nhà nhớ báo cho tôi biết."

Lần đầu tiên chào tạm biệt một Alpha, lại còn là lời mời thân mật như vậy, lời còn chưa dứt, đã đỏ mặt.

Lúc này, giọng nói của Alpha truyền đến, vẫn như trước ngắn gọn đến quá đáng.

"Được."

Lời đáp lại chỉ có một chữ, nhưng không biết vì sao, cậu lại cảm thấy ngữ khí của người đàn ông này dường như còn dịu dàng hơn so với lúc nãy.

Dù là luyến tiếc, Hoắc Thâm vẫn lên xe.

Từ kính chiếu hậu nhìn bóng dáng Omega biến mất, biến thành phong cảnh xa lạ, Hoắc Thâm hít sâu một hơi, vô cùng thấy may mắn vì hôm nay mình không ngại phiền phức mà cố ý tăng ca, may mắn vì giữa chừng đã ra hành lang hóng gió.

Làm sao bây giờ, mới chỉ lái xe rẽ qua một góc đường, anh đã bắt đầu mong chờ ngày mai.

Lại nghĩ đến ngày mai sẽ gặp phải những trở ngại, đôi mắt đen láy tràn đầy kiên định.

Nhà họ Cố, tiễn Hoắc Thâm đi rồi, Cố Thần Ngọc liền trở về phòng mình.

Vẻ mặt muốn nói lại thôi của quản gia cậu cũng không phải là không nhìn thấy, lúc lên đến lầu hai, cậu còn nghe thấy giọng nói của quản gia liên lạc với ba mình.

Mặc dù nghe không rõ nội dung, nhưng sự lo lắng và sốt ruột trong giọng nói của quản gia, cậu vẫn có thể phân biệt được.

Nghĩ đến ba có thể đã biết chuyện, có lẽ sẽ nhanh chóng trở về, cậu bước nhanh hơn.

Chỉ là, vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Chủ động yêu cầu đánh dấu tạm thời, chủ động mời Alpha vào nhà ngồi chơi, chủ động tiễn đối phương, còn chúc ngủ ngon.

Cửa phòng đóng lại, trở về căn phòng quen thuộc.

Chờ đến khi cảm giác xấu hổ kia rút đi đôi chút, cậu nhìn về phía căn phòng có chút xa lạ so với trong ký ức, cậu hít sâu một hơi.

Nhìn những đồ nội thất và bày trí đã được thay thế kia lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, nước mắt không kìm được rơi xuống, từ lăn dài trên má đến tiếng khóc nghẹn ngào bị đè nén.

Dựa lưng vào cửa, Cố Thần Ngọc từ từ trượt xuống, ngồi bệt xuống sàn nhà.

Cậu đã sống lại, tất cả đều sẽ thay đổi.

Viên Nặc Thanh, Ôn Hàm, Hứa Nham, còn có những kẻ nhúng tay vào, tất cả mọi người, cậu đều sẽ không bỏ qua.