Nhϊếp Hy Nhã vào cuối tuần đã đi mua hộp giữ nhiệt, là lo lắng thời gian hai người bọn họ đi học bị lệch nhau, bữa sáng sẽ nguội mất.
Tuy anh đi cùng với Nhϊếp Hy Nhã đi mua bữa sáng nhưng khi khi Diệp Vũ Trạch nhìn thấy thứ đựng trong hộp cơm là bữa sáng của mình, anh khá là vui.
“Sao hôm qua không nói với tôi, cô muốn mang bữa sáng cho tôi?” Diệp Vũ Trạch cảm thấy thời gian vẫn còn sớm thì dừng lại nói vài câu với Nhϊếp Hy Nhã.
“Anh biết rồi còn cố hỏi nữa, ngoại trừ cho anh còn có thể cho ai chứ? Tôi đâu có mang bữa sáng cho người khác.” Nhϊếp Hy Nhã cảm thấy Diệp Vũ Trạch khá ngang ngược.
“Nhϊếp Hạo Hiên.” Diệp Vũ Trạch không ý thức được giọng nói của anh lúc này hơi chua.
“Anh họ của tôi không phải đi học vào thứ 3 và thứ 4 hay sao? Hai ngày đó tôi vào học muộn hơn các anh, mua xong thì đưa qua cho các anh nên không cần hộp đựng.”
Diệp Vũ Trạch phát hiện Nhϊếp Hy Nhã thật sự không hiểu ý của anh thì có chút cảm giác bất lực.
“Vậy chiếc hộp này sau này chỉ được đựng đồ ăn của tôi.” Diệp Vũ Trạch lại đổi hướng, chuyển sang du͙© vọиɠ chiếm hữu đối với chiếc hộp.
“Thế thì không được.” Nhϊếp Hy Nhã vừa nghe thì không chịu, sao mua có một chiếc hộp còn biến thành của Diệp Vũ Trạch?
Diệp Vũ Trạch vốn chỉ đùa thôi, nhưng không ngờ Nhϊếp Hy Nhã lại từ chối dứt khoát như vậy, anh có chút thở dài.
“Tôi còn định mùa đông quá lạnh, khi tới nhà ăn mua cơm sẽ dùng chiếc hộp giữ nhiệt này đựng đồ ăn mang về ký túc để ăn, chỉ đựng đồ ăn của anh, vậy tôi phải mua thêm một chiếc nữa.” Nhϊếp Hy Nhã nghĩ trong lòng cô tới mùa đông còn chưa chắc có thể kiếm được tiền hay không, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Nghe thấy Nhϊếp Hy Nhã muốn đựng đồ ăn cho cô, tâm trạng của Diệp Vũ Trạch vui lên không ít.
“Vậy chỉ có thể đựng đồ ăn của tôi và cô, không được đựng đồ ăn của người khác.” Diệp Vũ Trạch sợ anh nói ra lời này quá đường đột, anh lại bổ sung một lý do: “Con người tôi có bệnh sạch sẽ, nếu tôi biết hộp này còn đựng đồ ăn của người khác, tôi sẽ cảm thấy đồ ăn của tôi không sạch sẽ.”
“Được rồi, miễn cưỡng đồng ý với anh.” Nhϊếp Hy Nhã lẩm bẩm một câu.
“Cái gì?” Diệp Vũ Trạch dường như không hài lòng về câu trả lời của Nhϊếp Hy Nhã.
Nhϊếp Hy Nhã cũng ý thức được thái độ của mình không phù hợp, đây có thể là thái độ theo đuổi người ta ư?
Vì vậy cô lập tức nở nụ cười, lộ ra tám cái răng: “Xem anh nói kìa, chiếc hộp này đương nhiên chỉ đựng đồ ăn của hai chúng ta, sao tôi có thể đựng đồ ăn của người khác vào được chứ? Lát nữa tôi viết tên của hai chúng ta ở trên chiếc hộp này.”
[Thật ngang ngược! Thật ngang ngược.]
Diệp Vũ Trạch nghe thấy Nhϊếp Hy Nhã nói anh ngược ngang ở trong lòng, anh nghĩ một chút, quả thật anh có chút ngang ngược, có điều sau này chiếc hộp này chỉ đựng đồ ăn của anh và Nhϊếp Hy Nhã, tâm trạng của anh vẫn rất tốt.
Diệp Vũ Trạch cũng không nói được tại sao khi đối mặt với bé ngốc nói một đằng nghĩ một nẻo này lại cảm thấy rất hứng thú.
Mới đầu là cảm thấy thú vị, nhưng bây giờ hình như anh lại có thêm cảm giác bất lực, tuy anh biết Nhϊếp Hy Nhã đang công lược anh nhưng anh cứ muốn gặp cô.
“Viết tên là một ý hay, đợi tôi ăn xong sẽ tự viết.” Diệp Vũ Trạch sau khi nói xong thì nhìn thời gian đã gần tới giờ vào học, chỉ sợ thật sự sẽ tới muộn nên anh cũng không trêu Nhϊếp Hy Nhã nữa.
Sau khi Diệp Vũ Trạch rời đi, Nhϊếp Hy Nhã mới thở phào, cô nghĩ trong lòng sao người này nắng mưa thất thường vậy?
Nhϊếp Hy Nhã vừa tới lớp học, ngồi xuống thì nghe thấy âm thanh của hệ thống.
14601: “Ký chủ, mức độ thiện cảm của nam chính +5, bây giờ là 20 điểm rồi.”
“Sao tự dưng lại +5, không phải chỉ đồng ý với anh ta, chiếc hộp chỉ đựng đồ ăn của ta và anh ta rồi sao?” Nhϊếp Hy Nhã cảm thấy trái tim của Diệp Vũ Trạch như kim đáy bể.