Trận đánh này diễn ra quá nhanh, đến mức nhiều binh sĩ Bất Dạ quân còn chưa kịp phản ứng, kho lương thực thì nguyên vẹn, đúng lúc bổ sung nhu yếu phẩm cho quân ta.
Lúc ấy, một người lính hớt hải chạy vào báo tin: “Dạ tướng quân! Mau tới xem!”
Dạ Từ nghe vậy liền bước nhanh tới, Yến Phù Đồng cũng vội chạy theo. Mấy vị tướng quân tới gần kho chứa chiến mã, nơi nồng nặc mùi hôi, lập tức cả đám đứng sững lại, im phăng phắc.
Họ cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Ở nơi cực hàn này, băng tuyết bao phủ khắp nơi, chiến mã là thứ quý giá nhất.
Kỵ binh hạng nặng mạnh mẽ là nhờ vào những con ngựa được huấn luyện kỹ càng, khoác giáp dày và bền, chính là cốt lõi của sức mạnh.
Chỉ đến khi Dạ Từ tiêu diệt xong toàn bộ đội quân Hàn Liêu Quốc vốn được đặt rất nhiều kỳ vọng, họ mới phát hiện ra phía sau doanh trại là bãi nhốt đầy những con chiến mã bị trói chặt, không thể nhúc nhích…
Cảnh tượng ấy khiến toàn bộ Bất Dạ quân chết sững — không nói nên lời.
Yến Phù Đồng xuống ngựa trước tiên, cúi người xem xét rồi xoay người ôm quyền báo cáo: “Dạ tướng quân! Đám chiến mã này đều bị trói chặt chân, hơn nữa còn bị buộc bằng loại dây rất đặc biệt.”
Dưới lớp mặt nạ, Dạ Từ khẽ nhíu mày, nghĩ mãi không ra.
Trói chân ngựa lại, dùng loại dây đặc biệt kia — là kẻ nào rảnh rỗi đến mức bày ra trò đùa này? Hay là đang cố tình chơi khăm hắn?
Hơn nữa, chuyện này rõ ràng không giống tác phong của người bên mình. Nếu là quân Bất Dạ từ vòng sau trà trộn vào thì lẽ ra phải đốt sạch doanh trại này, hoặc gϊếŧ hết đám tọa kỵ này mới phải.
Chiến sĩ do hắn huấn luyện, ai nấy đều gϊếŧ người không chớp mắt, đầu óc kín đáo, sẽ không bao giờ làm ra chuyện kỳ quặc thế này.
Vậy là ai làm?
Có gì đó không ổn…
Yến Phù Đồng kéo một con chiến mã đang giãy giụa lại, nói: “Mấy con này đều là giống chiến mã cực phẩm! Đến từ vùng cực hàn, da dày thịt béo, sức chịu đựng phi thường cao! Tướng quân, hay là hôm nay gϊếŧ chúng làm bữa mở tiệc cho tướng sĩ đi?”
Nói đến đây, nàng còn liếʍ môi, mặt mày hớn hở.
Dạ Từ liếc sang cái đầu óc không bình thường này, nhíu mày: “Ngươi vừa nói ngựa này da dày thịt béo, lại còn từ cực hàn địa phương, tổng cộng năm ngàn con, thế mà ngươi bảo ta đem gϊếŧ hết để ăn?”
Tướng sĩ xung quanh bật cười ầm trời.
“Phù tướng quân! Chúng ta Bất Dạ quân cần lũ ngựa này để phối giống!”
“Hồi trước chúng ta còn bỏ bao nhiêu tiền sang Hàn Liêu Quốc tìm giống tốt, ngươi quên rồi à?”
“Năm ngàn con, chỉ cần dắt về là có thể dùng ngay, đúng là của trời cho không tốn một giọt mồ hôi!”
“Lấy để phối giống là chuẩn rồi, mấy con ngựa vùng cực hàn này tuy chịu rét tốt, sức bền cao, nhưng lông dài quá, xử lý vất vả lắm, nhìn mà phát khϊếp!”
“Cứ giao cho đám lão quái vật trong doanh trại nghiên cứu phối giống, đảm bảo sẽ tạo ra giống chiến mã siêu cấp!”
Lúc này, một binh sĩ bước tới định tháo dây trói chân một con ngựa. Năm phút trôi qua, mồ hôi vã như tắm mà sợi dây vẫn không nhúc nhích.
Người khác cũng thử, nhưng ai nấy càng tháo càng tức. Cả bãi trại bắt đầu rộ lên tiếng chửi thề, ai cũng dần nổi cáu.