Quân Hôn Thập Niên 70: Nữ Phụ Làm Trò Yêu Kiều Xinh Đẹp!

Chương 44

Thậm chí đối với sự thân cận của cô, rất hưởng thụ.

Cánh tay cô mềm mại đến không thể tin được, thơm thơm mềm mềm, ai mà không thích.

Chỉ là lúc này có người ngoài, liền không giống nhau.

Mặt Phó Thành không đổi sắc, ấn tay cô làm loạn, giọng nói hơi khàn khàn: “Ừ. Ăn cơm.”

Tống Thanh Thanh nhìn sắc mặt thản nhiên của anh, trong lòng hừ hừ.

Phó Thành, tảng băng lớn này, mềm cứng không ăn.

Cô mềm giọng làm nũng với anh, anh trông vẫn không hề dao động.

Tống Thanh Thanh không nhịn được cắn môi, sau này rốt cuộc Triệu Tiểu Ninh làm thế nào mà khiến Phó Thành đối với cô ta một lòng một dạ, yêu chiều hết mực?

Thật là có bản lĩnh.

Có thể khiến tảng băng biến thành ánh mặt trời ấm áp.

Chẳng qua sau này chuyện này cũng không liên quan đến cô, tương lai cô chỉ muốn thay đổi vận mệnh pháo hôi của mình, sống tốt.

Còn về người sau này bụng mang dạ chửa trong giấc mơ của cô.

Có thể cô, tái hôn lại có con?

Tống Thanh Thanh thất thần, Phó Thành đã giúp cô bày bát đũa xong, “Nghĩ gì vậy? Mau ăn đi.”

Tống Thanh Thanh ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cười với anh một tiếng: “Vâng.”

Lục Trầm Uyên ở bên cạnh nhìn nụ cười trên mặt cô, trong lòng quả thật cạn lời.

Giống như người phụ nữ ngồi trên ghế sofa lạnh mặt nhìn anh ấy vừa rồi không phải cô, chẳng trách Phó Thành đối với Tống Thanh Thanh thật sự rất tốt.

Bên trên đã lộ gió.

Trở về quê hương là xu hướng lớn, bọn họ sớm muộn gì cũng phải điều về.

Xem ý của Phó Thành, là muốn đưa Tống Thanh Thanh cùng về thủ đô.

Tống Thanh Thanh ở bên ngoài làm mưa làm gió, các loại không biết tốt xấu, Phó Thành đều có thể nhịn được.

Thì ra cô ở nhà vừa nũng nịu vừa quyến rũ, ngọt đến phát ngấy.

Thật là có một bộ.

Rất nhanh Tống Thanh Thanh liền lấp đầy bụng, hơn nửa bát thịt đều vào bụng cô, cô ăn nhiều như vậy, vóc dáng vẫn rất cân đối.

Eo thon ngực lớn mông cong.

Chẳng qua Tống Thanh Thanh một chút cũng không thích dáng người như vậy của mình, trước kia ở thôn Tiểu Thủy, ra ngoài không ít lần bị người ta chê cười.

Cha mẹ cô cũng không nỡ mua quần áo mới cho cô.

Có lúc quần áo nhỏ, ngực liền càng căng chặt.

Con gái nhỏ đều dễ xấu hổ, sau đó cô liền không muốn ra ngoài nữa.

Phó Thành vừa đến thôn giúp đỡ, cô lúc đó ngốc nghếch lại thẳng thắn đi tán tỉnh anh, cũng không biết thủ đoạn gì khác, chính là mỗi ngày đi trước mặt anh lượn lờ.

Có một lần ở ngã tư đường nhỏ gặp anh, lẽo đẽo theo sau anh.

Người đàn ông hình như không nhịn được nữa, quay người lại, lạnh lùng nhìn cô.

Cô bị dọa giật mình, lùi về phía sau hai bước, chiếc áo sơ mi không vừa người, căng quá chặt, cúc áo còn bị bung ra hai cái.

Cô nhất thời ngây người.

Mặt đỏ bừng.

Sắc mặt Phó Thành so với cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, hình như cho rằng cô cố ý, bị cô chọc tức.

Lạnh mặt quay người bỏ đi.

Đi không được hai bước liền quay lại, ném áo khoác quân phục trên người cho cô, ra lệnh: “Che lại.”