Quân Hôn Thập Niên 70: Nữ Phụ Làm Trò Yêu Kiều Xinh Đẹp!

Chương 31

Sớm biết cô có thể gây chuyện như vậy! Lúc đầu nên để con gái út thử với Đoàn trưởng Phó! Đảm bảo bây giờ người ăn sung mặc sướиɠ trong khu tập thể chính là con gái ruột của bà ta.

Mẹ Tống ra tay không nhẹ, Tống Thanh Thanh đau đến run rẩy.

Tống Thanh Thanh nhíu mày, mang theo chút oán giận: “Không có. Anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi.”

Mẹ Tống nửa tin nửa ngờ, chủ yếu là mỗi lần cô chọc giận Phó Thành đều úp úp mở mở nói người ta đi làm nhiệm vụ.

Số lần nhiều, không trách bà ta không tin.

Mẹ Tống đảo mắt, trong lòng lại nảy ra ý định: “Trước khi đi cậu ta không thu xếp ổn thỏa cho con à?”

Đi làm nhiệm vụ thì không biết khi nào mới về.

Không nói đến những thứ khác, phiếu gạo dầu và tiền cũng phải để lại nhiều một chút.

Tống Thanh Thanh vừa nghe mẹ cô nói lời này, liền biết bà ta có ý đồ gì, cô nói: “Anh ấy không để ý đến con.”

Tống Thanh Thanh chớp chớp mắt, nói dối không chớp mắt: “Mẹ, mẹ không phải không biết, tính anh ấy lạnh lùng thế nào, lòng dạ sắt đá, con thật sự không sưởi ấm nổi.”

Mẹ Tống nghĩ kỹ lại, điều này cũng không sai.

Phó Thành dù là sĩ quan ở đơn vị Ninh Thành, nhưng khí chất của anh không giống người khác, nghe nói trước đây người ta ở khu tập thể tỉnh ủy, cũng là người đứng đầu.

Kiêu ngạo có cái lý của kiêu ngạo.

Con gái bà ta ngoài xinh đẹp ra, một chút cũng không được lòng người.

Con đã năm tuổi rồi, tình cảm của hai vợ chồng xem ra vẫn nhạt nhẽo.

Nói cho cùng, vẫn là Tống Thanh Thanh không có bản lĩnh.

Mẹ Tống không được lợi, cũng không vội.

Bà ta kéo Tống Thanh Thanh vào phòng, Triệu Tiểu Ninh ở trong phòng, nhìn thấy cô, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chị họ.”

Mẹ Tống nhân cơ hội nói với cô chuyện quan trọng này: “Con về đúng lúc, em họ con có chuyện cần con giúp đỡ.”

Tống Thanh Thanh đã đoán được là chuyện gì.

“Em họ con muốn tìm một công việc trong thành phố, nó không có hộ khẩu thành phố, nhưng có một chỗ ở cũng được.”

“Con dọn một phòng trong nhà cho nó ở, nó tìm được một công việc tạm thời ở nhà máy dệt, một tháng có thể kiếm được hai mươi tệ.”

“Nó là em họ con, chuyện nhỏ này, con phải giúp.”

Chuyện này, trong mắt mẹ Tống là chắc chắn mười mươi.

Không nói đến những thứ khác, con gái có làm loạn thế nào trước mặt Phó Thành, cũng không làm loạn đến nhà.

Trong lòng cô không có chủ kiến, dăm ba câu là có thể dỗ được.

Triệu Tiểu Ninh cũng nghĩ như vậy.

Kiếp trước, người chị họ ngốc nghếch này của cô ta đã sốt sắng đón cô ta về nhà, dọn phòng khách ra nhường cho cô ta.

Nếu không có người chị họ này của cô ta, sau này cô ta cũng không thể quen biết được đám công tử cao cao tại thượng ở thủ đô.

Tống Thanh Thanh nhìn hai người mang ý đồ xấu, cô nhanh chóng nặn ra nước mắt, ngập ngừng: “Không phải con không muốn giúp, là Phó Thành bây giờ đang không vừa mắt con.”

Cô đỏ mắt tủi thân thật sự khiến người ta thương tiếc: “Trong nhà chuyện gì cũng không đến lượt con làm chủ, hôm nay con về nhà mẹ đẻ…”