Quân Hôn Thập Niên 70: Nữ Phụ Làm Trò Yêu Kiều Xinh Đẹp!

Chương 14

Cô ngượng ngùng, vừa chuẩn bị nói dối.

Phó Thành liền mở miệng: “Hôm đó đi Dương Thành đón em trở về, anh đã nói rồi, tôi không cưỡng ép giữ em.”

“Em nhất định phải ly hôn, anh liền báo cáo với tổ chức, nhân dịp này giải quyết dứt khoát, em không muốn nuôi con, nó sẽ theo anh.”

Tống Thanh Thanh cúi đầu, giọng nói yếu ớt, nói dối: “Nó không, không khuyên em ly hôn đâu.”

Sắc mặt Phó Thành dịu đi: “Vậy cô ta đến làm gì? Đòi tiền hay đòi phiếu?”

Tống Thanh Thanh thật sự phục Phó Thành, trong bụng cô có giun đũa của anh sao?! Sao cái gì anh cũng biết?

Tống Thanh Thanh lắp bắp: “Em, em không cho nó.”

Phó Thành nhìn cô chằm chằm một hồi, không lên tiếng.

Đây chính là không tin.

Cô ở trước mặt anh kiêu ngạo ngang ngược, ở trước mặt người nhà cô, còn không bằng cục bột mềm mại.

Lén lút trợ cấp cho nhà mẹ đẻ của cô.

Cho tiền, cho phiếu.

Anh cũng không phải là không biết.

Năm năm nay đều là như vậy.

Phó Thành nói đến đây thì dừng, nhạt nhẽo nói: “Tự trong lòng em có chừng mực.”

Tống Thanh Thanh cảm thấy mình lại giống như bị anh dạy dỗ.

Cô nghĩ, nếu không phải sợ mình sau này sẽ rơi vào kết cục chết thảm, cô mới lười ân cần với anh như vậy.

Đại ma vương chuyên chế.

Đồ không thấu tình đạt lý.

“Tống Thanh Thanh, có phải là em đang mắng anh trong lòng không.”

“Không có, không có mà.”

“Anh nghe thấy rồi.”

“Ồ. Một chút xíu.”

Phó Thành nhìn bộ dạng cúi đầu ủ rũ của cô, lại nghe mấy chữ này.

Người đàn ông cười khẽ.

Tống Thanh Thanh nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, càng muốn trốn.

Cửa vừa mở ra, Lục Trầm Uyên vừa vặn tìm đến, trong lòng anh ấy còn dắt theo một cậu bé có vẻ ngoài tinh xảo.

Từ sau khi Tống Thanh Thanh chạy theo người khác.

Phó Lạc Trì liền tạm thời được giao cho Lục Trầm Uyên.

Phó Lạc Trì đã mấy ngày không gặp mẹ.

Cậu bé tưởng rằng mẹ cậu không cần cậu bé nữa.

Phó Lạc Trì đứng bên cạnh chú Lục, ngón tay nhỏ nắm chặt, mím môi không lên tiếng.

Mẹ không thích cha, cũng không thích cậu bé.

Từ khi Phó Lạc Trì có ký ức, mẹ liền không thích để ý đến cậu bé.

Luôn là giao cậu bé cho người khác trông coi.

Cho dù cậu bé ôm chân mẹ, cũng sẽ bị cô đẩy ra.

Có một lần cậu bé bị bệnh, khóc lóc chui vào lòng mẹ, vẫn bị cô đẩy ra.

Cho nên bây giờ cậu bé đứng ở đây, cũng không dám chủ động đi qua.

Sợ lại bị cô lạnh lùng đẩy ra.

“Tiểu Trì!”

Phó Lạc Trì nhìn thấy người mẹ xinh đẹp chủ động đi về phía cậu bé.

Sau đó cậu bé rơi vào một vòng tay ấm áp.

Mẹ ôm cậu bé ên, cô sờ sờ mặt cậu bé: “Mẹ rất nhớ con.”

Tống Thanh Thanh là thật sự nhớ rồi!

Trong giấc mơ.

Mặc dù con trai ruột đã trở thành nhân vật lớn nghiên cứu khoa học kỹ thuật, đã “nhận giặc làm mẹ”.

Nhưng sau khi cô tự sát, cuối cùng vẫn là nó đến thu dọn thi thể cho cô.

Phó Lạc Trì được mẹ ôm vào lòng, ngơ ngác, ngoan ngoãn.