Người này tên là Phương Thành, là một trong số ít bạn bè của Chiêm Hành.
Anh ta và Chiêm Hành quen nhau trong một cuộc thi toán học khi còn nhỏ.
Hai người bọn họ lúc ấy đều là người thực lực mạnh nhất trong số đông đảo các đứa trẻ, cho nên khó tránh khỏi sẽ trở thành đối thủ thi đấu.
Nhưng bọn họ vẫn không phân thắng bại, cho nên hai người vẫn luôn nhớ đến đối phương, hy vọng một ngày nào đó có thể đánh bại đối phương.
Đến khi lên trung học cơ sở, Chiêm Hành rốt cục thắng được Phương Thành, hai người cũng bởi vậy mà trở thành bạn bè.
Phương Thành lớn hơn Chiêm Hành năm tuổi.
Cũng chính vì anh ta lớn hơn Chiêm Hành năm tuổi, kết quả trận đấu với Chiêm Hành lại chỉ hoà nhau, cho nên chuyện này làm cho anh ta vô cùng để ý, vẫn luôn nhớ đến Chiêm Hành, muốn tìm cơ hội thắng một lần.
Mà Chiêm Hành tuy tính tình lạnh nhạt từ nhỏ, nhưng không dễ gì mới có thể gặp được một người có thể ngang sức với anh, cho nên trong lòng anh cũng nhớ đến.
Hai bên đều nhớ đến và muốn thi đấu với đối phương, cho nên hai người đã có cơ hội trở thành bạn bè sau này.
Phương Thành đứng dậy từ sofa thư phòng, đi tới trước mặt Chiêm Hành, trên mặt nở nụ cười trêu chọc nói: “Lão Hành, em đúng là cứng miệng. Miệng luôn nói muốn cách xa người ta một chút, kết quả vừa thấy người ta có chút chuyện, lập tức đến quan tâm cái gì cũng quên hết.”
Chiêm Hành nghe vậy giương mắt nhìn Phương Thành một cái, lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Phương Thành chậc chậc hai tiếng, tiếp tục trêu chọc: “Em nhìn em kìa, mới nói hai câu em đã không vui rồi. Với tính tình này của em, tương lai con gái người ta sao có thể chịu đựng em được?”
Chiêm Hành rũ mắt, sắc mặt âm trầm xuống, khí chất cả người càng thêm lạnh lẽo.
Mới mười tám tuổi, quay người lại lộ ra sự trưởng thành và bình tĩnh không phù hợp với tuổi tác của anh.
“Không có tương lai.” Giọng nói Chiêm Hành lạnh lẽo.
Phương Thành ngẩn ra, có chút không kịp phản ứng: “Cái gì?”
Chiêm Hành giương mắt nhìn Phương Thành, đôi mắt kia sâu vô cùng, giống như có hàn băng không thể tan được, gằn từng chữ nói: “Nếu cô ấy và em đến với nhau, sẽ không có tương lai.”
Phương Thành nghe vậy, nụ cười trêu chọc trên mặt biến mất, trầm mặc.
Anh ta là người được xem rất hiểu Chiêm Hành, cho nên Chiêm Hành nói những lời này, anh ta lập tức biết là có ý gì.
Phương Thành nhìn Chiêm Hành, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc, khuôn mặt nhã nhặn thanh tú giấu sau mắt kính có chút nghiêm túc: “Lão Hành, nói thật, vừa rồi khi em nôn nóng nhắn tin cho con gái người ta, lúc đó em vô cùng giống một con người bình thường.”
Chiêm Hành nghe vậy không nói gì, Phương Thành tiếp tục nói: “Cho nên anh nhìn thấy em như vậy anh rất vui mừng, rất hy vọng hai người các em thật sự có kết quả. Anh biết trong lòng em lo lắng cái gì, nhưng chuyện trên thế gian không có tuyệt đối, em biết chân của em…”
Chiêm Hành đột nhiên mở miệng cắt ngang Phương Thành: “Đừng nói nữa, chuyện của em tự em hiểu rõ.”
Phương Thành thấy thế thở dài, đỡ mắt kính bất đắc dĩ nói: “Được rồi, em đã nói kiên định như vậy, con gái nhà người ta nếu thật sự chạy đi mất, đến lúc đó em sẽ hối hận.”
Thần sắc Chiêm Hành ảm đạm đi, sau đó điều chỉnh lại, nhìn Phương Thành nói: “Người tung tin trên mạng kia, em muốn toàn bộ tư liệu của cô ta.”
Phương Thành nghe vậy phản đối: “Không phải chứ? Anh đường đường là một sinh viên tài năng tốt nghiệp đại học tài chính và kinh tế nổi tiếng của nước M, em lại bảo anh đi điều tra tư liệu cho em?”
Chiêm Hành mặc kệ Phương Thành kháng nghị, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay cầm xe lăn, thần sắc lạnh như băng, nghiêm túc: “Vừa rồi anh nói Phùng Hải mời chúng ta tham gia gia yến của nhà họ Phùng ông ta?”
Nói đến chính sự, thần sắc Phương Thành cũng nghiêm túc: “Đúng vậy, Phùng Hải hiện tại đã chú ý đến công ty chi nhánh của chúng ta, lần này mời chúng ta tham gia gia yến, kỳ thật là muốn gặp chúng ta.”
“Mặc dù công ty chi nhánh của chúng ta mới hoạt động ở nội địa được vài tháng, nhưng phát triển rất nhanh, đà phát triển rất mạnh, cho nên Phùng Hải mới chú ý tới chúng ta.”
Chiêm Hành nghe vậy không nói gì, ánh mắt nhìn chỗ khác, đăm chiêu suy nghĩ.
Phương Thành tiếp tục nói: “Anh cảm thấy, lần này Phùng Hải ngoại trừ muốn xem người điều hành phía sau công ty chi nhánh của chúng ta rốt cuộc là ai, chính là muốn xem tương lai chúng ta có khả năng phát triển bền vững ở nội địa hay không. Nếu có, không phải chiếm lấy chúng ta thì là muốn hủy hoại chúng ta.”
Chiêm Hành đặt hai tay đan chéo lên đùi, ánh mắt lạnh nhạt, sâu thẳm: “Không cần lo lắng, lực lượng trung tâm tổng bộ của chúng ta ở nước M, cho nên tay Phùng Hải vẫn chưa duỗi được xa như vậy. Hơn nữa, chúng ta chỉ kiếm tiền, cũng không phải tranh giành địa bàn với ông ta, công ty của chúng ta là kinh doanh chính quy, ông ta cũng không thể thật sự không chút cố kỵ đối phó chúng ta.”
Phương Thành nghe vậy gật gật đầu: “Anh cũng nghĩ như vậy, dù sao đại bản doanh của công ty chúng tôi ở nước M, thành phố Minh nơi này chỉ có thể xem như một phân bộ của chúng ta, nhà họ Phùng ông ta cho dù có một tay che trời như thế nào ở thành phố Minh, cũng không thể không cho người ta mở công ty.”
Chiêm Hành nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Nếu người ta mời chúng ta đi tham gia gia yến của nhà họ Phùng bọn họ, vậy chúng ta dù sao vẫn phải giữ lễ phép.”
Phương Thành ngạc nhiên: “Nói như vậy, gia yến hôm đó em cũng muốn đi?”
Phương Thành đúng là vô cùng kinh ngạc. Anh ta và Chiêm Hành quen biết lâu như vậy, anh ta tất nhiên biết tính tình Chiêm Hành, anh ta thật sự không ngờ Chiêm đại sư thích thanh tịnh kia lại muốn đi tham gia gia yến nhiều người lại náo nhiệt, quan hệ phức tạp?
Chiêm Hành lại đang suy nghĩ cái quái gì vậy.
Chiêm Hành nghe vậy gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, chỉ là giống như nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt tối sầm, tràn ngập lo lắng và cảnh giác.
Đối với tương lai tiềm ẩn không rõ của Đường Cận, anh vẫn phải đi sâu nghe ngóng hơn một chút mới được…
Nhà họ Phùng nhất định phải đi.
…………………………
Bên Đường Cận, sau khi nói chuyện với Chiêm Hành trên wechat xong, Đường Triết gọi điện thoại cho Đường Cận.
Bên Đường Triết hiển nhiên rất bận rộn, âm thanh có chút ồn ào, nhưng không ngờ anh ta cũng nhìn thấy hot search trên mạng.
Anh ta nhớ tới lúc trước Đường Cận quay một bộ phim chiếu mạng gọi là “Quân biết lòng ta”, cho nên nhìn thấy chuyện trên mạng liền lo lắng Đường Cận, gọi điện thoại hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Trong lòng Đường Cận ấm áp, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, giải thích chuyện xảy ra trong đoàn làm phim từ đầu đến cuối cho Đường Triết biết, lúc này Đường Triết mới yên tâm.
“Em gái, có cần anh sai người rút hot search không? Anh không cho phép người khác cho dù là một tí đi bôi nhọ thanh danh em gái anh!” Giọng nói của Đường Triết nghe phẫn nộ, giống như hận không thể hiện tại làm cho hot search kia biến mất ngay lập tức.
Đường Cận vô cùng bất đắc dĩ với bộ dạng bao che con cái của Đường Triết: “Không cần đâu anh ạ, chuyện này anh không cần quan tâm. Bành Hoa Xương không phải là một người ngu xuẩn, ông ta biết em là ai, cho nên sẽ không đem chậu nước bẩn này dính vào người em dù chỉ một giọt, cái hot search này đối với “Quân biết lòng ta” mà nói xem như là một quảng cáo miễn phí.”
Đường Triết nghe vậy mới nguôi giận: “Được, em có chủ ý là được, có cái gì không giải quyết được trực tiếp nói với anh!”
Đường Cận cười nói: “Vâng, em biết rồi ạ. Đúng rồi, anh ơi, phòng làm việc thế nào rồi? Nó vẫn suôn sẻ chứ?”
Đường Triết nghe vậy dừng một chút, mới mở miệng trả lời, chính là giọng nói có chút cổ quái, không biết làm sao: “… Suôn sẻ thì khá suôn sẻ… Haizz, quên đi, nghĩ đến hắn ta liền đau đầu, không nói nữa! Tóm lại phòng làm việc không có chuyện gì, tất cả vẫn bình thường.”
Đường Cận nghe ra giọng điệu Đường Triết có chút kỳ quái, hình như có chuyện gì, nhưng Đường Triết nói chuyện mập mờ, cô cũng không nghe hiểu.
Nhưng với tính tình Đường Triết, cho dù anh ta thật sự có chuyện gì cũng sẽ nói với Đường Cận, nếu bây giờ không muốn nói hẳn là không có chuyện gì, cho nên Đường Cận cũng không thèm để ý, gật đầu nói: “Vâng ạ, phòng làm việc thì tiếp tục chuẩn bị, chờ “Quân biết lòng ta” phát sóng, chúng ta có thể thừa dịp phát sóng tìm cơ hội tuyên bố thành lập phòng làm việc.”