Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật

Chương 20

Phùng Lâm cũng không để Đường Cận chờ quá lâu, sáng chủ nhật đã gửi Wechat cho Đường Cận.

【 Phùng Lâm: sự tình đã xong, Chiêm Sĩ Đức vì không muốn đắc tội nhà chúng tôi, đẩy Chiêm Hành ra nhận tội với chúng tôi, vì biểu thị thành ý của ông ta, từ hôm nay trở đi, Chiêm Hành không còn là đại thiếu gia của Nhà họ Chiêm nữa. 】

Đường Cận nhìn tin Wechat Phùng Lâm gửi tới, trên mặt hiện ra nụ cười.

【Phùng Lâm: tốc độ của tôi không tệ chứ? Theo người của tôi nói, Chiêm Hành hôm nay sẽ chuyển ra khỏi nhà họ Chiêm, cô không đi xem sao? 】

【Người đẹp: biết rồi, cảm ơn. 】

Phùng Lâm nhìn tin tức Đường Cận gửi đến, cười cười.

【 Phùng Lâm: Chiêm Sĩ Đức trước kia thương yêu Chiêm Hành bao nhiêu, sau khi biết Chiêm Hành không phải là con ruột của ông ta, liền đối xử với Chiêm Hành lạnh nhạt bấy nhiêu. 】

【 Phùng Lâm: con người của ông ta chỉ đặt lợi ích trên hết, vì danh vọng của mình, không để ý đến suy nghĩ của Chiêm Hành vẫn tiếp tục nhận nuôi Chiêm Hành, để cho truyền thông đưa tin rộng rãi về việc này, chỉ sợ người khác không biết, kiếm đủ thanh danh tốt. 】

【 Phùng Lâm: ở nhà họ Chiêm mặc định Chiêm Tri Hành bắt nạt Chiêm Hành, kết quả hiện tại xảy ra chuyện, trong hai đứa con trai nhất định phải đẩy ra một người bày tỏ tấm lòng cho nhà họ Phùng chúng tôi, không nói hai lời liền đuổi Chiêm Hành ra ngoài. 】

【 Phùng Lâm: cho nên nói nhà họ Chiêm này không có tốt lành gì, Chiêm Hành tiếp tục ở lại nơi đó chỉ sẽ kéo dài chịu sự khống chế của Chiêm Sĩ Đức, sau này nếu có được thành tựu gì, Chiêm Sĩ Đức nhất định sẽ tiếp tục bóc lột hắn. 】

【 Phùng Lâm: cho nên mới nói cô rất để tâm đến Chiêm Hành, giúp hắn thoát ly nhà họ Chiêm, vì hắn tính toán như vậy. 】

【Người đẹp:. 】

Phùng Lâm nở nụ cười.

【 Phùng Lâm: người đẹp đối với Chiêm Hành tốt như vậy, đối với tôi lại lạnh nhạt như thế, việc này tôi đã ra không ít sức đó. 】

Đường Cận vừa thu dọn đồ đạc, vừa nhắn tin cho Phùng Lâm.

【Đường Cận: đây là việc anh nên làm, dù sao hai việc mà tôi sẽ giúp cũng không phải làm không. 】

【Phùng Lâm: vô tình. 】

【Đường Cận:. 】

Đường Cận cất điện thoại di động, sau khi nói với Chu Hi một tiếng bèn bảo tài xế lái xe đến nhà họ Chiêm.

………

Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân mang vẻ mặt tự trách nhìn Chiêm Hành, Phương Vân còn thỉnh thoảng lau nước mắt.

Chiêm Sĩ Đức thở dài, nhìn Chiêm Hành nói: “A Hành, ba cũng không có cách nào khác… Với thế lực nhà họ Chiêm, nhà họ Phùng hiện tại vẫn không thể chống lại… Chỉ có thể tạm thời uất ức con.”

Chiêm Hành vẫn lạnh lùng như trước, lạnh nhạt nói: “Không có gì đâu, đây là việc con nên làm, con nên sớm rời khỏi nhà họ Chiêm tám năm trước, chỉ là lúc ấy hai người không đồng ý.”

Chiêm Sĩ Đức nghe vậy vội vàng nói: “Tám năm trước con mới bao nhiêu tuổi? Đứa bé mới 10 tuổi! Làm thế nào ba có thể đồng ý để cho con sống một mình bên ngoài!”

Phương Vân cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, một đứa bé sao có thể chăm sóc tốt cho mình chứ? Hơn nữa chúng tôi nuôi con mười năm, sao có thể nói không cần thì không cần được!”

Phương Vân lau nước mắt: “Con là chúng tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, chúng tôi cũng đối đãi con như con ruột, nếu như không phải xảy ra chuyện này, chúng tôi cũng không nỡ để cho con rời khỏi nhà họ Chiêm.”

Chiêm Tri Hành ở một bên vẫn đang cười nhạo nhìn Chiêm Hành, không nói gì.

Chiêm Sĩ Đức nói: “A Hành, ba đã nói, thân là đàn ông, làm chuyện gì cũng phải chịu trách nhiệm. Con đắc tội nhị thiếu gia nhà họ Phùng, bây giờ đây chính là trách nhiệm con nên gánh vác, con đừng trách ba.”

Chiêm Hành nghe vậy lạnh nhạt ừ một tiếng: “Con hiểu.”

Phương Vân vẻ mặt khổ sở: “A Hành, mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn, từng chút từng chút nuôi con lớn đến như vậy, mẹ cũng không nỡ xa con…”

Chiêm Hành gật gật đầu, âm thanh lạnh nhạt: “Con biết, công ơn dưỡng dục không thể báo đáp, sau này nếu hai người có gặp khó khăn gì, con có thể giúp hai người một việc, mặc kệ là việc gì, coi như là báo đáp tình cảm nuôi dưỡng của hai người.”

Phương Vân nghe vậy trên mặt có chút xấu hổ, gượng gừ nói: “Mẹ nói lời này cũng không phải để con trả lại cho chúng tôi cái gì…”

Chiêm Hành ừ một tiếng: “Con biết, đây là suy nghĩ cá nhân của con mà thôi, nên như vậy.”

Chiêm Sĩ Đức cầm một tấm thẻ trong tay đưa tới trước mặt Chiêm Hành, nói: “Trong này có một ít tiền, con cầm đi, sau này con ở một mình có không ít chỗ phải dùng đến tiền.”

Chiêm Hành không lấy, từ chối nói: “Không cần, từ nhỏ đến lớn hai người cho con tiền tiêu vặt vẫn còn rất nhiều, đã đủ dùng rồi.”

Chiêm Tri Hành ở một bên cười lạnh một tiếng, nhìn Chiêm Sĩ Đức nói: “Ba, bản thân người ta có tiền, ba không cần nhọc lòng đâu. Hơn nữa người ta cũng không cảm kích, nuôi hắn lâu như vậy, đã tận tình tận nghĩa rồi.”

Phương Vân trừng mắt nhìn Chiêm Tri Hành một cái, chỉ là cái liếc mắt đó quả thật không có lực uy hϊếp gì: “Tri Hành, đừng nói bậy.”

Chiêm Sĩ Đức nhìn bộ dạng Chiêm Hành quả thật không muốn cái thẻ này, nên thu về, nói: “Căn nhà của cha mẹ ruột của con, vốn là đứng dưới tên của Tri Hành, sau khi con rời khỏi nhà họ Chiêm cũng phải có chỗ ở, cho nên ngày hôm qua ba đã cho người đem căn nhà kia chuyển tên sang cho con.”

Chiêm Hành gật đầu nói một tiếng cảm ơn.

Chiêm Sĩ Đức lại khẽ thở dài một tiếng: “Giữa cha con với nhau thì cảm ơn cái gì.”

Chiêm Tri Hành lại cười lạnh ở một bên nói: “Nếu đã rời khỏi nhà họ Chiêm, có phải nên thay đổi họ hay không? Đổi thành họ Thẩm của mấy người?”

Chiêm Sĩ Đức nghe vậy quát lớn Chiêm Tri Hành một tiếng: “Tri Hành! Đừng nói bậy, chỉ là cái họ!”

Chiêm Hành lại trả lời: “Con biết rồi, chờ về sau con trả lại một việc vừa rồi đáp ứng hai người, sau đó con sẽ đổi lại.”

Chiêm Tri Hành cười nhạo một tiếng, khinh miệt nhìn Chiêm Hành: “Thật sự coi mình là một nhân vật quan trọng? Chỉ là một tên tàn phế cái gì cũng không có gì, còn giúp chúng tôi? Về sau mày đừng cầu xin nhà họ Chiêm chúng tôi đi giúp mày là được.”

Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân nghe vậy đều có vẻ mặt xấu hổ, hiển nhiên cũng đồng ý với lời của Chiêm Tri Hành, cho rằng sau này bọn họ không có chỗ nào cần Chiêm Hành giúp đỡ.

Trong lúc nói chuyện, bảo mẫu giúp Chiêm Hành thu dọn hành lý, đã đẩy hành lý của Chiêm Hành đi ra.

Chiêm Hành sống ở nhà họ Chiêm tổng cộng mười tám năm, nhưng hành lý lại ít đến đáng thương, chỉ có ba vali đã đựng đầy.

Chiêm Sĩ Đức nhìn ba cái vali kia nói: “A Hành, ba lái xe đưa con qua đó?”

Chiêm Hành vừa chuẩn bị mở miệng cự tuyệt, mọi người chợt nghe thấy cửa truyền đến tiếng chuông.

Bảo mẫu đi qua mở cửa, thì nhìn thấy trước cửa có một nữ sinh xinh đẹp mặc áo ngắn tay màu trắng, và quần ống rộng màu đen, phía sau nữ sinh kia còn có một người đàn ông mặc trang phục giản dị.

Chiêm Tri Hành tinh mắt, liếc mắt một cái đã thấy được Đường Cận, kinh ngạc nói: “Cận!”

Trên mặt Chiêm Tri Hành xuất hiện nụ cười kinh ngạc, cho rằng Đường Cận tới tìm anh ta.

Chiêm Hành nghe vậy, chuyển động xe lăn nhìn ra cửa, thì thấy Đường Cận đang mỉm cười nhìn anh.

Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân không biết Đường Cận, hỏi: “Con là sao?”

Đường Cận đứng ở cửa không tiến vào, thản nhiên gật đầu với Chiêm Sĩ Đức cùng Phương Vân, nói: “Con là…” Vốn dĩ cô muốn nói, con là bạn học của Chiêm Hành. Sau đó như nghĩ tới cái gì đó, đổi giọng nói: “Dạ, con là bạn học của A Hành, đến đây tìm cậu ấy.”

Chiêm Hành nghe thấy Đường Cận gọi anh là A Hành, thân thể nhất thời cứng đờ, ngẩn người một lát.

Chiêm Tri Hành nghe vậy, nụ cười cứng đờ trên mặt.

Chiêm Sĩ Đức gật đầu: “Thì ra là bạn học của A Hành.”

Phương Vân đánh giá Đường Cận một cái.

Chỉ thấy Đường Cận tuy rằng ăn mặc đơn giản, nhưng quần áo trên người đều là hàng hiệu. Đặc biệt là đôi giày trên chân, còn có cái túi vải bạt trên người, tất cả đều có giá trị không nhỏ. Bà ta lập tức hiểu được, gia thế Đường Cận khẳng định rất tốt.

Phương Vân cười cười với Đường Cận, thăm dò nói: “Ngày nóng nực này chạy tới đây khẳng định rất khó chịu? Con có sống gần đây không?”

Khóe miệng Đường Cận nhếch lên một nụ cười nhạt: “Cũng được ạ, không tính là quá nóng, trong xe bật điều hòa. Hơn nữa con ở biệt thự Minh Hoa, cách nơi này không tính là xa.”

Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân vừa nghe, Đường Cận cũng ở trong biệt thự Minh Hoa, liền biết Đường Cận không đơn giản.

Chiêm Sĩ Đức khách khí cười cười với Đường Cận, nói: “Thì ra con cũng ở biệt thự Minh Hoa à? Người ở trong biệt thự Minh Hoa này bác gần như biết hết, không biết con là con gái nhà ai?”

Trong mắt Đường Cận hiện lên một tia ý cười châm chọc, biến mất trong nháy mắt: “Con là con nhà họ Đường, nói tới thì biệt thự Minh Hoa này còn là thuộc nhà của chúng con, người ở đây con còn chưa biết hết toàn bộ.”

Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân nghe Đường Cận nói xong, vẻ mặt kinh ngạc. Chủ nhân của biệt thự Minh Hoa này cũng chỉ có một nhà họ Đường, bọn họ lập tức biết Đường Cận là ai.

Phương Vân vẻ mặt háo hức đi tới: “Thì ra là con gái của Đường tổng, mau vào, bên ngoài nóng.”

Đường Cận thờ ơ: “Không cần ạ, con tới tìm A Hành, A Hành không phải chuẩn bị đi sao?” Đường Cận nói xong, còn dùng ánh mắt nhìn ba cái vali bên cạnh Chiêm Hành.

Trên mặt Chiêm Sĩ Trụ và Phương Vân đều có chút xấu hổ, Chiêm Sĩ Đức gượng ngùng nói: “Đúng vậy, A Hành này chuẩn bị chuyển đến nơi khác ở một thời gian.”

Đường Cận không muốn nghe Chiêm Sĩ Đức và Phương Vân nói nhảm, nhìn thẳng về phía Chiêm Hành cười nói: “A Hành, tôi đưa cậu qua đó được chứ?”

Chiêm Hành gật gật đầu, chuẩn bị chuyển động xe lăn đi về phía vali kia.

Đường Cận quay đầu lại, nói với tài xế phía sau: “Tống ca, giúp A Hành lấy hành lý.”

Tài xế Tống ca phía sau Đường Cận gật gật đầu, đi vào nhà họ Chiêm tới trước mấy chiếc vali kia bắt đầu lấy hành lý.

Chiêm Tri Hành thấy Đường Cận cũng không để ý tới mình, cảm thấy tủi thân, đi tới nhìn Đường Cận nói: “Cận, bản thân hắn ta chuyển nhà không có quan hệ gì với cậu, bên ngoài nóng như vậy, cậu vào phòng tránh nắng một lát đi?”

Đường Cận nhìn cũng không thèm nhìn Chiêm Tri Hành, ánh mắt vẫn dừng trên người Chiêm Hành, lãnh đạm nói: “Không cần, tôi đi cùng A Hành.”

Bản thân Phương Vân là phụ nữ, có sự nhạy bén bẩm sinh đối với phương diện tình cảm. Lúc này thấy con trai mình mang vẻ mặt ân cần nhìn Đường Cận, mà Đường Cận lại mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhất thời hiểu được tâm tư của con trai mình.

Phương Vân thấy thái độ hoàn toàn bất đồng của Đường Cận đối với Chiêm Hành và Chiêm Tri Hành, không thèm để ý đến con trai của mình, nhất thời sắc mặt khó coi vài phần, ngay cả âm thanh cũng không nhiệt tình như vừa rồi.

Phương Vân liếc mắt nhìn Đường Cận một cái, quái gở nói: “Người ta nếu không muốn tiến vào, vậy thì đừng vào nữa.”

Đường Cận lạnh lùng nhìn về phía Phương Vân, cô vốn không có ý định vào nhà họ Chiêm, nhưng hiện tại nghe Phương Vân nói, cô muốn làm đối nghịch với Phương Vân.

Đường Cận cũng không để ý tới Phương Vân, trực tiếp không đếm xỉa Phương Vân và Chiêm Tri Hành, sải bước đi vào phòng, tư thái kia nghiêm chỉnh ung dung như nhà mình.

Sắc mặt Phương Vân cực kỳ đặc sắc.

Đường Cận tuy rằng tiến vào nhà họ Chiêm, chẳng qua cũng không muốn ở lâu, trực tiếp đi tới phía sau Chiêm Hành đẩy Chiêm Hành đi ra ngoài.

Tống ca đem hành lý của Chiêm Hành để trên xe, lại trở về giúp Đường Cận cùng đưa Chiêm Hành vào trong xe.

Chiêm Tri Hành thấy Đường Cận muốn rời đi cũng không để ý tới mình, nhất thời nóng nảy, chuẩn bị đuổi theo, kết quả bị Phương Vân bên cạnh nắm lấy cánh tay.

Phương Vân đau lòng nhìn Chiêm Tri Hành, nói: “Tri Hành, con nhìn không ra bộ dạng ân cần của cô ấy với A Hành sao? Cô ấy coi trọng A Hành!”

Chiêm Tri Hành nghe vậy sững sờ, giống như bị lời nói của Phương Vân đột nhiên đánh thức, ngỡ ngàng nhìn về phía Đường Cận.

Chỉ thấy Đường Cận cùng tài xế kia đỡ Chiêm Hành ngồi vào trong xe, tuy rằng phần lớn đều là tài xế ra lực, Đường Cận ở một bên dìu đỡ, nhưng trên mặt và ánh mắt Đường Cận, đều lộ ra một loại lo lắng.

Ngay cả động tác đỡ Chiêm Hành cũng có vẻ đặc biệt cẩn thận, hoàn toàn bất đồng với bộ dạng lạnh nhạt bình thường.

Anh ta có khi nào từng thấy qua Đường Cận quan tâm một người như vậy?

Người có mắt đều có thể nhìn ra, Đường Cận đối với Chiêm Hành có tâm tư gì, anh ta còn ngây ngốc không nhìn rõ.

Chiêm Tri Hành kinh ngạc nhìn Đường Cận, chỉ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, Đường Cận thích Chiêm Hành?

Đường Cận thích tên tàn phế kia?

Chiêm Tri Hành nhất thời sững sờ tại đó, nhìn xe của Đường Cận chở Chiêm Hành dần dần đi xa.