"Lục Thâm, chúng ta ly hôn đi!"
Tô Mạt nghĩ đến hình ảnh buổi sáng mình nhìn thấy anh ta và chị họ Tô Nguyệt ôm nhau, nghẹn ngào nói.
Lực sát thương của ánh trăng sáng quả nhiên rất lớn, Tô Nguyệt chỉ đứng ở nơi đó gì cũng không làm, cũng thắng.
Mà cô ở nhà hầu hạ mẹ anh ta tê liệt trên giường, em chồng đi học, kết quả lại đổi lấy kết cục như vậy.
"Lát nữa Lục An và Lục Nhiên sẽ tan học về rồi, mau đi nấu cơm đi!" Lục Thâm nhíu mày, muốn giải thích hai câu về chuyện ban ngày, lại cảm thấy không cần thiết.
Anh ta đã giấu tình yêu đối với Nguyệt Nhi ở đáy lòng, giao vị trí nữ chủ nhân Lục gia cho Tô Mạt, cô còn muốn thế nào?
Về phần Tô Mạt nói ly hôn, nửa câu anh ta cũng không tin, chỉ là Tô Mạt nhất thời tức giận mà thôi.
Tô Mạt yêu anh ta thấu xương, chắc chắn sẽ không ly hôn với anh ta.
Nguyệt Nhi xuống nông thôn ba năm lúc này mới vừa trở về thành, nhìn thấy anh ta nhất thời tình khó kiềm chế mới ôm anh ta, giữa bọn họ trong sạch, Lục Thâm cảm thấy anh ta không cần giải thích gì với Tô Mạt.
Hơn nữa năm đó nếu như không phải Tô gia thiên vị, xuống nông thôn chính là Tô Mạt chứ không phải Tô Nguyệt, vậy hiện tại vợ của anh ta vốn nên là Tô Nguyệt mới đúng.
"Tô Mạt! Lục gia chúng ta cưới mày thật đúng là xui xẻo tám đời!” Một tiếng khóc quái dị từ trong phòng truyền ra, chính là mẹ Lục Thâm tê liệt trên giường.
Bà ta là một người thích xem náo nhiệt, năm ngoái người ta lên xà nhà bà ta đứng ở chính giữa xem, kết quả xà nhà lăn xuống đập thẳng vào thắt lưng bà ta, một người đang yên đang lành liền tê liệt.
"Vào cửa ba năm, không sinh cho Lục gia chúng ta thêm một trai nửa gái, chúng ta còn không tìm cô nói gì đâu, còn dám ở đây ghen tuông tìm việc, mau đi nấu cơm, đừng chậm trễ con trai con gái tao ăn cơm!"
Tô Mạt nhìn về phía Lục Thâm trầm mặc, trái tim từ từ nguội lạnh.
Bắt đầu từ một năm trước, hàng xóm láng giềng đã bắt đầu truyền tin đồn cô không thể sinh, cô luôn lặng lẽ nuốt nỗi khổ vào trong bụng.
Nhưng người khác không biết chuyện gì xảy ra, Lục Thâm anh còn không biết sao?
"Lục Thâm, anh nói đi?"
Lục Thâm không kiên nhẫn liếc cô một cái, vẫn không nói gì.
Trái tim Tô Mạt hoàn toàn lạnh xuống, "Mẹ, hôm nay con không phải không có nguyên do nháo với anh ta, mẹ hỏi con trai mẹ xem, anh ta hôm nay ở cửa trung tâm bách hóa ôm Tô Nguyệt!"
Đều là phụ nữ, vả lại mẹ Lục tê liệt ở trên giường hai năm nay ăn uống vệ sinh toàn bộ đều là do cô chăm sóc, Tô Mạt hi vọng mẹ Lục có thể đứng ở góc độ của cô lý giải cô đây không phải nháo, mà là hoàn toàn thất vọng với Lục Thâm.
"Ôm một cái có gì? Còn không phải mày cố ý bới móc?” Khuôn mặt mẹ Lục kéo dài, dưới thân bỗng nhiên ẩm ướt, bà nghĩ một hồi còn phải nhờ Tô Mạt tẩy rửa, ngữ điệu khó có được nhu hòa hơn, "Thâm Nhi là đàn ông, phải làm chuyện lớn, những việc nhỏ này chúng ta làm phụ nữ nhẫn nhịn cũng qua."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến hai tiếng gọi trong trẻo, "Tô Mạt! Cơm làm xong chưa? Cơm nước xong tôi còn phải chơi bóng nữa!"
"Tô Mạt, nút áo trên váy tôi may xong chưa? Buổi chiều tôi muốn mặc!"
Gả vào nhà họ Lục ba năm, Lục An và Lục Nhiên luôn gọi thẳng tên cô!
Loại cuộc sống này, cô thật sự sống đủ rồi!
Tô Mạt kéo tạp dề trên người ném xuống đất, "Lục Thâm, chúng ta ly hôn! Sau này cầu về cầu, đường về đường!"
Cô ngay cả quần áo cũng không thu dọn, xoay người nhìn ngôi nhà từ khi cô gả vào mua thêm bàn ghế tủ chén này, tâm từng chút từng chút lạnh đến cực hạn, không còn lưu luyến đi ra ngoài nữa.
Hàng xóm ở cửa nhìn xung quanh, có người giả vờ quét rác, có người bưng bát giả vờ đi ngang qua, đều muốn xem náo nhiệt Lục gia.
Lục Thâm nhíu chặt mày, nhưng rốt cuộc không ngăn cản cô.
Một người phụ nữ mình không yêu cố tình gây sự, anh ta lười dỗ.
Hơn nữa theo hiểu biết của anh ta đối với Tô Mạt, không đến hai ngày, cô khẳng định tự mình hấp tấp trở về.