"Hệ thống, hệ thống, mi có ở đó không? Thống Tử? Đại ca?" Thẩm Ngưng không ngừng kêu gào trong lòng, nhưng không có phản ứng gì. Đấy không phải là tiêu chuẩn của xuyên không sao, sao cô không có?
Chẳng lẽ cô chỉ là một nữ phụ bia đỡ đạn? Hoặc là người quan đường Giáp? Không thể nào! Không thể nào! Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Thẩm Ngưng nhăn nhó, chỉ nghĩ đến thôi cô cũng thấy đau xót vô cùng. Nên làm gì bây giờ? Trời xa đất lạ, có lẽ cô nên bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ càng.
Sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ. Bây giờ là Trung Hoa năm 1976, hẳn là thời không song song. Cô gái này cũng tên là Thẩm Ninh, đồng âm khác chữ. Vẻ ngoài của cô và Thẩm Ninh gần như có thể nói là giống nhau như đúc. Năm nay cô gái 18 tuổi, nói ra thì cô cũng hơi, trẻ ra vài tuổi.
Bây giờ đang đi xe lửa đên tỉnh Nam tìm cô. Tỉnh Nam nằm ở phía Đông Nam theo bản đồ Trung Hoa.
Bởi vì đi quá đột ngột nên chỉ có thể mua được ghế cứng, may mà nhân viên bảo vệ trên chuyến xe lửa này là cấp dưới cũ của chú Hứa Thanh Sơn, vừa mới đổi việc năm ngoái nên chú cô đã nhờ chú ấy để mắt đến Thẩm Ninh một chút. Trên xe lửa người đông phức tạp, Thẩm Ninh lại có vẻ ngoài quá thu hút sự chú ý, dáng người cũng vừa phải, cô chỉ có một mình không thể yên tâm nổi.
Về phần tại sao Thẩm Ninh lại một mình đi tỉnh Nam... Cô gái này cũng thật đáng thương.
Mẹ của Thẩm Ninh tên Liễu Ngọc, bà là một người phụ nữ dịu dàng như nước, một bụng thi thư mặt mày sáng sủa, không phải phụ nữ lớn lên ở nơi hẻo lánh. Không biết tại sao lại đột nhiên đến huyện Chiêu, trở thành giáo viên của trường tiểu học trong huyện.
Sau đó, bà gặp Thẩm Kiến Hoa, Thẩm Kiến Hoa vừa gặp đã yêu bà. Dưới sự theo đuổi không ngừng của Thẩm Kiến Hoa, hai người đã đến với nhau.
Đây là những gì cha Thẩm Ninh nói với Thẩm Ninh, cũng là những ký ức ít ỏi của Thẩm Ninh về mẹ cô.
Bởi vì mẹ Thẩm lúc sinh Thẩm Ninh khó sinh mà chảy quá nhiều máu, tuy cứu được nhưng sức khoẻ cũng tổn thương nặng nề. Về sau, bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng. Dù cho có dưỡng cẩn thận đến đâu, bà cũng không may qua đời khi Thẩm Ninh mới 4 tuổi.
Sau khi mẹ Thẩm qua đời, Thẩm Kiến Hoa không gượng dậy nổi, cũng may vẫn còn Thẩm Ninh cần được ông chăm sóc, nếu không có lẽ ông đã đi theo người yêu từ lâu.
Vì không có mẹ từ khi còn nhỏ, nên Thẩm Ninh dựa dẫm rất nhiều vào cha. Nhưng bất hạnh là, ông cũng qua đời trong lúc làm việc trong năm nay, vào tháng 3 năm 1976, trong xưởng đột nhiên bị hoả hoạn lớn, ông vì cứu tài sản của nhà nước mà không chạy thoát kịp, được phong tặng là liệt sĩ.
Cô gái này từ khi sinh ra chưa từng phải chịu khổ. Từ khi mẹ còn sống, tuy mẹ đã phải uống thuốc nhiều năm, tốn rất nhiều tiền nhưng cuộc sống của cô vẫn tốt.
Dù sao cha cũng làm trong ngành đặc thù trong một nhà máy thép, tiền lương hàng tháng cũng khoảng 76 đồng, tương đương với tiền lương của hai công nhân bình thường, hơn nữa mẹ còn là giáo viên.
Phải biết rằng, thời đó một công nhân bình thường đã có thể nuôi sống một gia đình ba người.
Mẹ Thẩm đi rồi, cha Thẩm thấy vô cùng có lỗi với con gái mình, để con gái tuổi còn nhỏ đã không có mẹ, thế nên càng chiều chuộng cô hơn. Quả thực là ngậm trong miệng sợ tan!
Cho nên việc cha cô đột nhiên qua đời chỉ sau một đêm, làm sao cô có thể chấp nhận hiện thực đó được? Đau lòng quá độ đổ bệnh nặng, khiến cho cơ thể vốn yếu ớt như dậu đổ bìm leo.
Cô Thẩm Kiến Hồng về nhà vội vàng chịu tang xử lý hậu sự xong, bảo cô gái đi cùng với bà ấy, nhưng cô gái không đồng ý, nói muốn ở nhà. Đây là nhà của cha mẹ và cả cô, đếu đi rồi sẽ không còn nhà nữa.
Lúc ấy Thẩm Kiến Hồng đã bật khóc, ôm chặt cô gái.