Cố nén cơn giận, Thương phu nhân nói:
“Từ Vi, tôi biết cậu đang giận Bách Ngôn, Bách Ngôn bây giờ còn trẻ nên chưa hiểu chuyện, mới không thích Đào Đào. Đợi nó lớn hơn, sẽ biết Đào Đào tốt.”
“Cậu bây giờ không cần phải vội vàng như vậy…”
Từ Vi mỉm cười:
“Không vội? Chờ con trai cậu làm lớn chuyện sao?”
Tuy rằng mới về nước chưa đến 24 tiếng, nhưng Từ Vi đã cho người điều tra xong tình hình trong nước.
“Con trai cậu đã ghi lại chuyện ngày đó Thương Tự và con gái tôi xảy ra, tính toán đợi hôn sự của chú nhỏ Thương và con gái tôi thất bại thì sẽ công bố lên mạng.”
“Cái gì?!”
Thương phu nhân suýt chút nữa cắn vào lưỡi mình.
Nhưng ngay giây tiếp theo, bà lại đột nhiên nghĩ, làm như vậy ngoài việc mất đi Lê Đào Đào, ứng cử viên con dâu tốt nhất, hình như cũng có thể ảnh hưởng đến Thương Tự.
Dù sao thanh danh của Thương Tự sẽ bị tổn hại vì chuyện này, không chừng giá cổ phiếu công ty hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng…
Nhưng rất nhanh, Thương phu nhân lại phản ứng.
Nếu con trai bà làm vậy trong lúc vợ chồng Từ Vi chưa biết chuyện, cũng có thể đánh úp họ, bà cũng có thể tiện thể dìm Thương Tự một chút, hơn nữa…
Lại tìm một cô gái có điều kiện tương đương, làm con dâu tương lai.
Dù sao, Lê Đào Đào dù có hợp với Thương gia đến đâu, cũng không phải là không thể thay thế.
Lúc trước bà cố chấp với Lê Đào Đào chẳng qua là vì quan hệ với Từ Vi tương đối tốt, hơn nữa Lê Đào Đào lại rất thích con trai bà, vừa vặn có thể giúp bà chia rẽ con trai bà với Cố Tinh Lạc.
Nếu Lê Đào Đào chỉ có thể gả cho Thương Tự, vậy bà nhất định phải dìm cả Lê Đào Đào, tốt nhất là hủy hoại bọn họ!
Nhưng bây giờ…
Từ Vi đã biết.
Thương phu nhân thầm mắng con trai trong lòng, muốn làm chuyện như vậy, tại sao không nói trước với bà? Để đến bây giờ bà bị động như vậy.
Hơn nữa, vừa rồi Thương phu nhân động lòng cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi.
Dù sao bà rất nhanh đã nghĩ kỹ, ngoài Lê Đào Đào ra, căn bản không có thiên kim nào có gia thế tương đương với Bách Ngôn nhà bà lại chịu hạ mình, trong tình huống con trai bà đã công khai thích người khác mà vẫn theo đuổi người ta.
Cũng chỉ có Lê Đào Đào là quá si tình, tin chắc con trai bà nhất định sẽ yêu cô.
“Từ Vi, cậu đừng giận, Bách Ngôn chỉ là nhất thời không suy nghĩ cẩn thận…”
“Bốn năm, không có gì mà không nghĩ rõ.”
Từ Vi vô cùng kiên định nói:
“Con gái tôi sẽ không dây dưa với con trai cậu nữa, sau này nó sẽ là em dâu của cậu.”
Thương phu nhân không dám tin, Từ Vi lại lười nói nhiều với bà ta, không quay đầu lại mà rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Từ Vi, Thương phu nhân nghiến răng nghiến lợi:
“Thật ngạo mạn… Cậu tưởng muốn đổi con rể là đổi được sao? Cũng không hỏi xem con gái cậu có nguyện ý hay không!”
Thương phu nhân thật ra hoàn toàn không tin Lê Đào Đào thích Thương Tự, dù sao bốn năm qua Lê Đào Đào vẫn luôn theo đuổi con trai bà, đến mức cả giới thượng lưu đều biết.
Lê Đào Đào yêu con trai bà như vậy, sao có thể đột nhiên thay lòng đổi dạ?
Cô ta hiện tại đồng ý gả cho Thương Tự chẳng qua là để chọc tức con trai bà!
Chỉ cần bà nghĩ cách khiến Lê Đào Đào cảm thấy vẫn còn hy vọng, Lê Đào Đào sẽ từ bỏ và quay lại theo đuổi con trai bà!
Thương phu nhân nheo mắt, bắt đầu nghiêm túc tính toán.
Lê Đào Đào có chút ngơ ngác.
Bởi vì ba mẹ cô ngoài việc phản đối một chút lúc ban đầu thì sau đó đều rất trầm mặc, sau khi trở về lại nói chuyện rất vui vẻ với ông cụ Thương.
Chưa đầy một tiếng, họ đã định xong chuyện hôn sự của cô và Thương Tự!