Sau Khi Bị Nghe Lén Tiếng Lòng, Áo Choàng Của Tôi Đã Rơi Hết Rồi

Chương 17: Đây là tiếng gì?

Nhưng điều Lê Đào Đào mong đợi đã không xảy ra.

Bởi vì…

Ba mẹ Lê vội vã đến nơi. Vừa xuống máy bay, hai người thậm chí chưa kịp lấy hành lý đã đến thẳng chỗ hẹn.

Khi nhìn thấy Thương Tự, sắc mặt ba mẹ Lê đều không mấy vui vẻ.

Đặc biệt là ba Lê, ông chỉ hơn Thương Tự mười mấy tuổi, luôn coi Thương Tự như em trai, hoàn toàn không thể tưởng tượng Thương Tự sẽ trở thành con rể mình.

Ông thậm chí không khỏi nghi ngờ, liệu con gái mình có phải đã trở thành công cụ tranh giành tài sản của Thương gia hay không?

Dù sao, nhà họ Lê cũng có chút thế lực.

Thương phu nhân cũng rất vui mừng khi con gái bọn họ trở thành con dâu bà.

Rốt cuộc, việc cưới được con gái họ đồng nghĩa với việc người kế thừa Thương gia đời tiếp theo gần như đã chắc chắn.

Khó tránh khỏi việc Thương Tự cũng có suy nghĩ như vậy.

Vì thế, khi nhìn Thương Tự, sắc mặt ba Lê không mấy dễ chịu.

“Chào chú dì.” Thương Tự chào hỏi ba mẹ Lê.

Ba Lê lạnh mặt:

“Thương Tự, tôi nhớ lần gặp mặt năm kia, cậu vẫn còn gọi tôi là anh Văn.”

Thương Tự lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.

Mẹ Lê cũng không đáp lời, bà nhìn chằm chằm Lê Đào Đào, muốn xác nhận tình hình của con gái mình.

So với ba Lê, mẹ Lê thực ra hiểu con gái mình hơn.

Bà hiểu rõ mức độ cố chấp của con gái mình với Thương Bách Ngôn.

Con gái bà tuyệt đối không thể nào, khi vẫn còn mê luyến Thương Bách Ngôn, lại chọn kết hôn với chú của người mình thích, trừ phi là để chọc tức Thương Bách Ngôn…

Nhưng dùng cách này để chọc tức, chẳng phải là đem hạnh phúc tương lai của chính mình ra đùa giỡn sao?

Mẹ Lê vô cùng lo lắng, vì thế mới vội vã xin nghỉ bay đến đây.

Cũng may thời gian này vợ chồng bà đang được nghỉ ở nước ngoài, lại không có việc gì quan trọng, nên mới có mấy ngày nghỉ phép.

Mẹ Lê kéo Lê Đào Đào sang một bên, nhỏ giọng hỏi:

“Chuyện này là sao? Con tự nguyện gả cho Thương Tự sao? Con không phải vẫn luôn thích Thương Bách Ngôn sao?”

Lê Đào Đào đỏ hoe mắt, hừ một tiếng:

“Thì sao chứ? Anh ta có thích con đâu!”

Lê Đào Đào làm bộ dạng hờn dỗi của một cô bé không hiểu chuyện:

“Nếu anh ta nhất quyết muốn ở bên con nhỏ lọ lem Cố Tinh Lạc kia, thì con sẽ làm thím của anh ta, con muốn mỗi lần anh ta nhìn thấy con đều phải cung cung kính kính!”

Quả nhiên…

Đúng như bà dự đoán, con gái bà quả nhiên là đang hờn dỗi…

Mẹ Lê vô cùng đau đầu, vội vàng khuyên nhủ:

“Con sắp tốt nghiệp rồi, không thể cứ trẻ con như vậy được, Thương Bách Ngôn không thích con không sao cả, việc con và chú của thằng nhóc đó phát sinh quan hệ cũng không sao, chỉ cần con muốn, ba mẹ có thể đưa con ra nước ngoài, con muốn tiếp tục học hay đi làm đều được, con sẽ có rất nhiều lựa chọn khác…”

【Lựa chọn khác? Thôi đi, còn không bằng Thương Tự!】

Lê Đào Đào không nhịn được thầm oán.

【Đừng tưởng con không biết, những người mà ba mẹ định giới thiệu cho con đều là loại người gì!】

【Để con nhớ xem… Trong nguyên tác, sau khi ba mẹ biết con kết hôn với chú nhỏ nhà họ Thương, sau khi hai người ở riêng, liền giới thiệu mấy người được gọi là thanh niên tài tuấn cho con làm quen.】

【Lúc đó, con cái ác nữ này bị nam nữ chính đả kích, cũng từng do dự có nên tìm người khác không, nên cũng đi gặp. Kết quả vừa gặp… Con lại càng thấy Thương Bách Ngôn tốt hơn! Sau đó lại bắt đầu bám theo Thương Bách Ngôn không tha, còn muốn ly hôn với Thương Tự…】

Đây là tiếng gì??

Ba mẹ Lê đột nhiên sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Lê Đào Đào.