Á Phỉ Đặc không lập tức đồng ý với lời nói của anh.
“Gần đây, Sao Salida bị quái thú lớn xâm nhập vào thành phố, rất không an toàn.” Á Phỉ Đặc nhíu mày, “Tại sao lại muốn đến đó?”
“Tôi có một thứ rất quan trọng để ở đó, phải nhanh chóng lấy về.”
Có lẽ vì lý do của anh khá hợp lý, Á Phỉ Đặc suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng có quyết định: “Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp càng sớm càng tốt.”
“Thỏa thuận!” Du Tĩnh Triển vui vẻ ngồi xuống ghế bên giường, “Bây giờ có cần tôi giúp cậu làm dịu sức mạnh tinh thần không?”
Á Phỉ Đặc bị lời nói thẳng thắn của anh làm cho có chút bối rối: “Cái gì?”
“Đến đây.” Du Tĩnh Triển vỗ vỗ giường, “Đầu cậu còn đau không?”
Á Phỉ Đặc nhìn giường, nhìn bàn tay anh đặt bên giường, rồi lại nhìn gương mặt của anh, nhất thời không nói nên lời.
“Không cần sao?” Thấy cậu đứng yên không động đậy, Du Tĩnh Triển cũng không ép buộc, “Vậy thì cậu cứ nghỉ ngơi đi, tôi sẽ…”
“Chờ—” Á Phỉ Đặc vừa mới thốt ra một từ, đã bị âm thanh của cửa phòng bệnh mở ra cắt ngang.
A Nhĩ Đặc xuất hiện ở cửa, miệng lẩm bẩm: “Á Phỉ Đặc, cậu thật sự là rất phiền phức, có người nào lại đi tập luyện khi sức mạnh tinh thần lực không ổn định? Là muốn thời gian sống ngắn lại sao? Ngày mai đừng đi ghi hình chương trình, cứ ở lại bệnh viện mà nghỉ ngơi đi…”
Nói đến đây, nhìn thấy Du Tĩnh Triển đang ngồi trong phòng, lập tức đổi giọng, lông mày và đôi mắt đều cong lên: “Ngài, ngài đã đến!”
Du Tĩnh Triển bị biểu cảm thay đổi nhanh như chớp của cậu làm cho bất ngờ, quên mất việc mình định làm: “Tôi đến xem một chút.”
“Tôi mang đồ ăn đến, nếu ngài đói thì có thể ăn.” A Nhĩ Đặc giơ tay cầm hộp lên, “Đã sắp xếp xong bên ghi hình, tiện đường đi ngang qua một quán nướng hải sản, nên mua chút đồ nướng.”
Du Tĩnh Triển đương nhiên không từ chối.
Sau khi ăn đơn giản trong bệnh phòng, từ chối lời đề nghị đưa về nhà của A Nhĩ Đặc, Du Tĩnh Triển rời đi trước, để lại A Nhĩ Đặc ở lại bệnh phòng với Á Phỉ Đặc.
“Cảm thấy tốt hơn chưa?” A Nhĩ Đặc dọn dẹp mấy thứ còn lại, nhìn sang Á Phỉ Đặc thì bị ánh mắt ảm đạm cậu hắn làm cho giật mình, “Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?”
“……” Á Phỉ Đặc chuyển mắt đi chỗ khác.
Đến trễ không phải lúc nào cũng tốt.
Cậu không nói lý do, nhưng A Nhĩ Đặc lại hiểu rõ.
Với tư cách là một đạo diễn, điều mà cậu giỏi nhất chính là quan sát những biểu cảm tinh tế và từ đó suy diễn ra hoạt động nội tâm.
Mặc dù Á Phỉ Đặc thường có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng vì họ đã là bạn nhiều năm, A Nhĩ Đặc hiểu cậu rất rõ.
Cậu nhanh chóng nhận ra tai Á Phỉ Đặc đỏ hơn bình thường, châm chọc nói: “Không phải tôi đến không đúng lúc, làm hỏng chuyện tốt của cậu đấy chứ?”
Chưa đợi Á Phỉ Đặc phản bác, A Nhĩ Đặc tiếp tục: “Lúc ở sân huấn luyện, cậu không phát điên bắt ép ngài ấy làm gì chứ?”
Á Phỉ Đặc: “……”
A Nhĩ Đặc với vẻ mặt lo lắng, vỗ vai cậu, nhẹ nhàng khuyên: “Với trùng đực phải nhẹ nhàng, không thể thô bạo quá, cậu sẽ dọa ngài ấy đấy — Ối, đau đau đau!”
Á Phỉ Đặc nắm lấy cổ tay cậu, kéo tay cậu ra khỏi người mình: “Đừng luôn nghĩ những chuyện không liên quan.”
“Cái gì là không liên quan!” A Nhĩ Đặc xoa cổ tay, bất mãn nói: “cậu không phải đã ép Du Tĩnh Triển ngồi trên ghế sau đó ôm chặt không chịu buông? Tớ đã thấy rõ, mặt ngài ấy dính đầy máu của cậu.”
Á Phỉ Đặc không thể nhịn được nữa: “Ra ngoài.”
Bị đẩy ra ngoài cửa, A Nhĩ Đặc vẫn lảm nhảm: “Đừng không nghe, tớ đang dạy cậu cách biết thương hoa tiếc ngọc, nóng vội thì không ăn được đậu hũ nóng…”
“Rầm!”
A Nhĩ Đặc sờ mũi, suýt nữa bị cửa đập vào, ấp úng nói: “Tớ chỉ cho cậu một ngày nghỉ ngơi, ngày kia đến ghi hình chương trình, phải biết nắm bắt cơ hội hiểu không!”
Nói xong, cậu phất tay rời đi.
Trong phòng, Á Phỉ Đặc đứng lặng, thần sắc khó đoán, ánh mắt tình cờ liếc qua một chỗ bên giường.
Đó là nơi Du Tĩnh Triển vừa mới dùng tay vỗ vào.
Cậu không hiểu sao lại đi tới, đưa tay chạm vào vị trí trên ga trải giường bị lõm xuống.
Rõ ràng đối phương chỉ nhẹ nhàng vỗ một cái, nhưng cậu cảm thấy vẫn còn lưu lại một chút nhiệt độ, bất giác nóng bừng.
Gió từ cửa sổ thổi vào, làm tung một góc rèm cửa.
Mùi hương trong phòng đã tan biến.
---
Ghi hình chương trình lần thứ ba bắt đầu.
Du Tĩnh Triển thoải mái nằm trong phòng riêng của mình, không biết bên ngoài đã trở nên hỗn loạn.
Hoắc Kì Á ném hết quần áo của Tư Phan Tắc sang một bên, xịt nước hoa quanh giường mình, phàn nàn: “Cậu có thể giặt hết quần áo của cậu đi không!”
Tư Phan Tắc lười biếng không thèm để ý đến sự phàn nàn của Hoắc Kì Á về sự sạch sẽ, chỉ thu dọn quần áo của mình, chuyển sang chỗ khác tiếp tục để.
Thấy Tư Phan Tắc không phản ứng, Hoắc Kì Á tức giận đập chân: “Cậu nghĩ rằng ngài Mạc Nhĩ sẽ thích một trùng cái lôi thôi như cậu à?”
Bị cái nhìn sắc lạnh của Tư Phan Tắc dọa, Hoắc Kì Á không chịu thua: “Không hiểu ý tứ, tính cách cứng nhắc, chắc cậu trong đầu chỉ toàn cơ bắp thôi hả?”
“Câm miệng.” Ánh mắt của Tư Phan Tắc càng lạnh lùng hơn.
Hoắc Kì Á lại không sợ hãi, khoanh tay đứng nhìn một cách thảnh thơi: “Tôi nói có sai đâu?”
Hai người nhìn nhau, không ai nhường ai.
“Được rồi.” Hạ Lạp Tư đánh gãy cuộc đối đầu sắp bùng nổ của họ: “Còn muốn cãi nhau hay đánh nhau thì ra ngoài, trong phòng có camera đang ghi hình.”
Một câu nói khiến không khí căng thẳng giữa hai người lập tức hạ nhiệt.
“Thôi được rồi, tôi lười tranh cãi với cậu.” Hoắ Kì Á giơ tay lên, “Mặc dù ba vị đều rất tuyệt, nhưng vị đó không phải là người hấp dẫn nhất sao?”
Hắn không trực tiếp nhắc tên, nhưng Hạ Lạp Tư và Tư Phan Tắc ngay lập tức đoán ra hắn đang ám chỉ ai.
“Lần này tôi nhất định phải tìm cơ hội làm việc chung với anh ấy.” Hoắc Kì Á khẳng định, “Nếu có cơ hội để ngài ấy làm người mẫu cho bức tượng của tôi, tôi sẽ sáng tác ra tác phẩm vĩ đại nhất đời mình!”
Hắn chỉ mải mê tự nói tự nghe, hoàn toàn không chú ý đến hai người bên cạnh có vẻ mặt hơi khác thường.
Trong phòng bên cạnh, Mel và Đa Y Nhĩ cũng đang thảo luận về chủ đề liên quan, không khí khá hòa hợp.
Á Phỉ Đặc không có mặt, tâm trạng Đa Y Nhĩ khá thoải mái, thậm chí nụ cười trên mặt còn thật hơn.
So với Á Phỉ Đặc, mối đe dọa từ Mel không là gì cả.
Về ngoại hình lẫn địa vị, hắn tự tin hơn hẳn.
“Mel, cậu nghĩ rằng hôm nay ngài Du Tĩnh Triển sẽ chọn ai làm bạn đồng hành?”
Mel đang thu dọn đồ đạc hoàn toàn không nhận ra câu hỏi có tính chất thử thách, ngả đầu suy nghĩ một chút rồi thẳng thắn nói: “Chọn ai có ích cho nhiệm vụ thì chọn thôi.”
Dù sao thì, so với việc chọn bạn đời, vị đó có vẻ còn muốn chiến thắng hơn.
Đa Y Nhĩ giả vờ thở dài bất lực: “Ở đây, thắng không phải là điều quan trọng nhất. Khi cậu chọn tâm động mỗi tối có phải đều có chọn ngài ấy không?”
Nghe thấy câu hỏi này, Mel ngẩn ra, theo bản năng trả lời: “không có—— Không phải, cậu hỏi cái này làm gì?”
Đa Y Nhĩ chỉ mỉm cười, không nói gì.
Mel cảnh giác nhìn hắn, lặng lẽ lùi ra xa khi thu dọn đồ đạc.
Gã này quá ranh mãnh, tốt nhất là ít nói thì hơn.
Đa Y Nhĩ cũng không để tâm, đứng dậy đi ra ngoài.
Vài phút sau, có tiếng gõ cửa phòng của Du Tĩnh Triển.
“Ai đấy?” Anh lật người xuống giường mở cửa.
Ngoài cửa là Đa Y Nhĩ đang mỉm cười tươi tắn: “Chào buổi sáng, Tĩnh Triển.”
“Đa Y Nhĩ?” Du Tĩnh Triển nhướn mày, “Có chuyện gì không?”
“Tôi muốn nói chuyện với ngài một chút được không?”
“Được.” Du Tĩnh Triển tùy ý dựa vào khung cửa, “Nói về chuyện gì?”
Đa Y Nhĩ vô thức nhìn về phía camera được lắp đặt trong phòng, thần sắc có phần do dự: “Có thể ra ngoài nói không?”
“Được.” Du Tĩnh Triển cũng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.
Theo Đa Y Nhĩ ra khỏi biệt thự, cho đến khi dừng lại gần một khu rừng dừa, hắn mới lên tiếng với giọng điệu nhẹ nhàng: “Xin lỗi đã làm lãng phí thời gian của ngài.”
Du Tĩnh Triển vẫy tay: “Có chuyện gì không?”
Sau khi xác nhận xung quanh không có người nào khác, Đa Y Nhĩ mới yên tâm mở miệng: “Nếu nhiệm vụ lần này cần nhóm, có thể chọn tôi không?”
Cách thẳng thắn của đối phương khiến Du Tĩnh Triển hơi ngạc nhiên: “Lý do là gì?”
“Tôi sẽ giúp ngài thắng trong nhiệm vụ này.” Đa Y Nhĩ tự tin nói, “Thật ra, có một việc tôi muốn thổ lộ trước.”
Du Tĩnh Triển lặng lẽ chờ đợi câu tiếp theo.
“Ngoài lựa chọn đầu tiên ngày đầu tiên ra, tôi vẫn chưa chắc chắn, nhưng sau đó mỗi ngày tôi đều chọn ngài.”
Câu nói này khiến Du Tĩnh Triển hơi bất ngờ.
Nếu điều hắn nói là thật, điều đó chứng tỏ rằng những ngày mà anh nhận được điểm tâm động duy nhất đều là do Đa Y Nhĩ chọn anh.
Anh vốn nghĩ là Á Phỉ Đặc đã chọn mình.
Nhưng hiện tại chưa thể khẳng định.
Anh không hoàn toàn tin, chỉ thuận theo lời của đối phương đáp lại: “Thật vậy sao?”
Đa Y Nhĩ gật đầu, kịp thời thể hiện một chút vẻ ngại ngùng: “Xin ngài đừng cảm thấy gánh nặng, tôi chỉ đơn thuần muốn bày tỏ tâm ý của mình.”
Hắn có vẻ ngoài đẹp trai, ngay cả trong màn hình cũng là một sự ngạc nhiên, chỉ với gương mặt đã thu hút không biết bao nhiêu fan.
Nhìn vào gương mặt của hắn, trong lòng Du Tĩnh Triển lại bình tĩnh: “Thật sao, cảm ơn.”
Trước sự bình thản của anh, Đa Y Nhĩ không để tâm, giữ nụ cười quen thuộc: “Nếu có thể, tôi hy vọng ngài cho tôi cơ hội này.”
“Tôi sẽ cân nhắc.” Du Tĩnh Triển đưa ra một câu trả lời trung lập.
“Tôi mong chờ câu trả lời của ngài.” Đa Y Nhĩ làm động tác mời với hắn, “Vậy chúng ta hãy quay về chuẩn bị nhé, có lẽ còn khoảng mười mấy phút nữa thì sẽ bắt đầu ghi hình.”
Vừa định đi, một âm thanh từ xa nhanh chóng tiến lại gần, mang theo một cơn gió mạnh.
“Cẩn thận!” Đa Y Nhĩ nhanh chóng kéo tay của anh, kéo anh về phía mình.
Lẽ ra nghĩ rằng có thể kéo anh vào lòng mình, không ngờ đối phương đứng rất vững, chỉ kéo gần thêm một bước.
Một con chim bay thấp lướt qua, làm bay bụi cát, rồi nhanh chóng bay đi.
“Ngài không sao chứ?” Đa Y Nhĩ vội vàng hỏi, “Có bị va chạm không?”
Thấy mặt Đa Y Nhĩ gần như sắp va vào mình, Du Tĩnh Triển khéo léo lùi lại: “Tôi không sao.”
“Không sao thì tốt, chúng ta hãy quay về thôi.”
Sau khi nhất quyết tiễn Du Tĩnh Triển trở về phòng, Đa Y Nhĩ không lập tức trở về phòng của mình, mà quay ra ban công không có người nào, dùng quang não gửi một tin nhắn cho một tài khoản nào đó.
—— Đã ghi lại chưa?
Phía bên kia gần như phản hồi ngay lập tức, tin nhắn kèm theo một vài bức ảnh chất lượng cao, tuy khoảng cách có hơi xa nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dáng và khuôn mặt trong đó.
—— Tôi làm việc, ngài cứ yên tâm.
Đa Y Nhĩ lướt qua mấy bức ảnh đó, hài lòng đóng lại, rồi chuyển tiền cho người kia.
—— Hôm nay có thể gửi đi, nhớ kèm theo hashtag nhé.
—— Không vấn đề gì.
Đóng quang não lại, Đa Y Nhĩ lại trở về vẻ mặt tươi tắn như mọi khi, quay trở về phòng.
Nửa giờ sau, chương trình bắt đầu ghi hình đúng giờ.
Chủ đề của số này được xác định dựa trên nghề nghiệp của Hạ Lạp Tư, tiêu chuẩn để giành chiến thắng trong nhiệm vụ rất đơn giản và thô bạo — đội nào kiếm đủ một số tiền nhất định trước thì sẽ thắng.
Đồng thời, điều kiện kiếm tiền là không thể lợi dụng địa vị của bản thân, mà phải dựa vào đạo cụ do chương trình cung cấp.
Vì Á Phỉ Đăch vắng mặt, lần này số lượng người được chia thành ba, ba, hai để chọn nhóm.
Là người chiến thắng trong nhiệm vụ trước, Du Tĩnh Triển vẫn có quyền ưu tiên chọn.
Đa Y Nhĩ không hề ngại ngần, thẳng thắn nhìn về phía anh.
Mel và Hoắc Kì Á cũng đều ánh mắt mong chờ.
Dưới ánh nhìn của những người, Du Tĩnh Triển không hề do dự.
“Tôi chọn Hạ Lạp Tư.”