Lăng Tu Yến nghiến răng nói: "Im miệng, không được lên tiếng, không được cử động."
Du Tiểu Phù cúi đầu, không dám phát ra tiếng nào, cũng không dám có bất kỳ phản đối nào, nhưng nhìn vào xoáy mắt của nàng, cảm giác có một chút ủy khuất.
Lăng Tu Yến mím môi mắng một câu thô tục, sau đó, Du Tiểu Phù cảm nhận mình bị siết chặt eo, cơ thể được kéo sát vào Lăng Tu Yến, và rồi nàng lại bị hắn đưa lên không trung bằng khinh công.
Lần này, nàng được Lăng Tu Yến "che chở" trong không trung, thân hình ổn định hơn rất nhiều, nàng không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ yếu ớt dựa vào hắn, thoạt nhìn có vẻ rất ngoan.
Khinh công của Lăng Tu Yến thực sự rất xuất sắc, hắn đã đến phủ Thượng thư trước cả đội nghi lễ của Đông Cung, chờ đến khi cả đoạn đến nơi, hắn thì thầm vào tai nàng: "Nhớ kỹ việc của mình."
Sau đó, hắn đẩy nàng ra, để nàng lẩn vào cuối đoàn.
Dù Lăng Tu Yến là người thế nào đi nữa cũng là nam nhân tráng niên, huyết khi phương cương, nhiệt độ cơ thể hắn so với nam nhân bình thường còn nóng hơn, khi Du Tiểu Phù bị hắn ôm, cơ thể nàng dần ấm lên nên khi bị đẩy ra ngoài, nàng lại cảm thấy lạnh cóng.
Điều đó khiến nàng tỉnh táo lại.
Đây mới là thế giới thuộc về nàng.
***
Trước là vua tôi, sau mới là cha mẹ con cái, thái tử cùng thái tử phi trở hồi môn, toàn bộ Thẩm gia nghênh đoán, trước tiên là phải quỳ lạy thái tử và thái tử phi.
Sau đó là yến tiệc, nam nữ phân tịch, lão Thương thư đương nhiên tự mình tiếp đãi thái tử, thái tử không thể làm mất mặt cha vợ mình, vì thế uống thêm vài chén.
Thái tử phi được trưởng bối yêu thích, bị giữ lại không thể rời đi ngay, thái tử đành quay về khuê phòng của Thái tử phi để nghỉ ngơi trước.
Du Tiểu Phù cũng nhân lúc thái tử phi phải đối phó với các trưởng bối, lấy lý do quay lại giúp thái tử phi dọn phòng, đợi trong phòng trước.
Thực ra, phòng của thái tử phi, phu nhân Thượng thư sáng sớm đã sai người hầu đến dọn dẹp, thậm chí còn đốt hương.
Thái tử bước vào, Du Tiểu Phù quỳ xuống thỉnh an.
Thái tử không để ý đến nàng, tự mình bước qua nàng đến bên giường, cung nữ của hắn giúp hắn thay y phục, hầu hạ hắn nghỉ ngơi.
Du Tiểu Phù vẫn quỳ đó, không nhúc nhích.
Thái tử liếc nhìn nàng một cái, vung tay ra hiệu cho người hầu rời đi.
"Chuyện gì?" Chu Thời Diệp trực tiếp hỏi.
Du Tiểu Phù cúi đầu, khoa tay múa chân một hồi.
Chử Thời Diệp không hiểu: "Nói đi."
Du Tiểu Phù mở miệng: "Trong phòng có hương, đó là mê hương."
Chu Thời Diệp: "…"
Hắn nhíu mày: "Là ngươi đốt sao?"
Du Tiểu Phù: "Không phải nô tỳ, trước khi nô tỳ đến đã đốt rồi."
"Ngươi cứ… để như vậy sao?"
"Đại tướng quân Lăng muốn nô tỳ nhân cơ hội này, cùng người ở đây, xảy ra chút quan hệ..."
Chử Thời Diệp: "…"
Chử Thời Diệp không khỏi nhìn kỹ nữ tử trước mặt, nàng vẫn quỳ gối không dám ngẩng đầu, thu mình lại thành một cục nhỏ, trông thật tầm thường lại yếu đuối, vậy mà lại dám nói ra những lời như vậy?
Du Tiểu Phù quỳ gối, không thể nhìn thấy biểu cảm của Thái tử, không đoán được lúc này Thái tử thế nào, nàng đợi một lúc mà không thấy phản ứng, đành cắn răng nói ra kế hoạch của Lăng Tu Yến.