Chương 4
《》 ❂❂❂
Nhan Khả mắt đỏ lên, môi nhè nhẹ run, trước mặt người ngoài, anh đã không kìm nổi lòng mình.
Vừa nghe thấy người đàn ông kia thẳng thừng nói "không phải mong chờ điều gì", Từ Diễn bất giác chột dạ. Từ Diễn còn đang xấu hổ tim đập loạn nhịp, Nhan Khả đã cúi người giữ khoảng cách với cậu, không định cùng cậu dây dưa thêm.
Từ Diễn lúc này mới nhớ ra chính bản thân hình như cũng là một trong những kẻ xấu xa trêu chọc con người cùng khổ này, có lẽ cậu đã được xếp vào dạng "không đáng chờ mong", nhất thời ngượng ngùng, cảm giác hờn dỗi trào dâng.
Cậu rất muốn chứng minh cho Nhan Khả thấy mình không phải là người xấu, muốn Nhan Khả dùng ánh mắt cảm kích hoặc ngưỡng mộ nhìn mình. Hay chí ít cũng không coi cậu như những người khác.
Trong phòng thu âm, Từ Diễn vẫn còn mải mê nghĩ đến chuyện này. Đang muốn thu bài hát của Nhan Khả. Tâm trạng đại khái bức bối nên hát mấy lần vẫn có cảm giác không đúng, hơi thở gấp gáp, có phần cứng nhắc. Phân đoạn thu âm, hoà âm sau đó vẫn không đạt tiêu chuẩn như ý muốn. Chỉnh đi chỉnh lại, bỗng nhiên nhận ra tuy bài này dành cho một người nhưng nói không chừng hát hai người lại hợp hơn. Vừa nghĩ ngợi vừa nghỉ ngơi uống nước, đã thấy khá hơn nên Từ Diễn quay đầu nói với người chế tác: "Gọi Nhan Khả vào, tôi muốn hát với anh ta."
Người chế tác há hốc mồm: "Này này, tuy dùng ai cũng không ảnh hưởng mấy đến lượng tiêu thụ, nhưng để ca sĩ nữ song ca vẫn tốt hơn. Mà nếu muốn nam thì chọn mấy người mới ấy, cậu có thể cân nhắc..."
Từ Diễn cau mày, không kiên nhẫn. "Tôi chỉ cần Nhan Khả."
Lúc bị gọi đến Nhan Khả hãy còn hoang mang, đến khi biết Từ Diễn đồng ý cho anh cơ hội hát, cả người chợt ngây ngẩn.
"Hát bài do chính mình viết chắc thấy rất quen thuộc, anh hát thử một lần tôi xem."
Nhan Khả ngay cả thời gian hoàn hồn cũng không có, lúng ta lúng túng đứng trong phòng thu âm chính, ngón tay loạn xạ, tai nghe cũng là do Từ Diễn giúp anh đeo vào. Toàn thân khẽ run.
"Bắt đầu đi."
Nhan Khả thở dốc, do không chuẩn bị trước nên hình như anh thấy căng thẳng. Cho dù vừa mới làm "ấm họng" nhưng khi mở miệng thanh âm vẫn không thoát ra được, cổ họng khô khốc.
Nhân viên điều khiển phòng thu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, thấy Từ Diễn vẫn chăm chú nghe, những người khác cũng không dám lên tiếng.
Nhan Khả không ngừng hít sâu, cố gắng điều chỉnh cho bớt hồi hộp. Dần dà, cảm xúc gượng gạo vội vàng ban đầu đã bị thứ gì đó trấn áp, thanh âm tự nhiên hơn nhiều. Anh cố gắng cất tiếng hát, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng không phải cố theo kiểu lực bất tòng tâm, mà là tập trung tinh thần đem tất cả tình cảm cùng năng lượng phát ra. Dẫu chưa thể coi là hoàn mỹ nhưng giọng hát chất chứa nỗi cô đơn kia khiến không khí trong phòng ghi âm đều trầm xuống, giống như sự bi ai cũng có tiếng nói riêng của mình.
Ngực Từ Diễn chấn động, lông tơ dựng đứng. Khả năng biểu diễn của Nhan Khả tất nhiên không bằng Từ Diễn, nhưng anh đem lại cảm giác từng trải hơn cậu, thứ cảm giác anh đã dùng thời gian và thất bại để đổi lấy.Nhan Khả vừa hát xong thì mím chặt môi, thấp thỏm lo âu.
Từ Diễn nhìn anh. "Tốt lắm, kể từ bây giờ sẽ chính thức hợp tác."
Nhan Khả cười tươi roi rói hấp tấp bỏ tai nghe xuống, anh đứng thẳng người, nghiêm trang như sợ sơ suất sẽ không được nhận. Từ Diễn không dời mắt khỏi anh, nghĩ thật quái lạ, chẳng hiểu sao thấy anh rạng rỡ hơn. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng giờ đây đôi mắt thăm thẳm kia sáng ngời, đẹp đến mức có thể cuốn người ta vào trong đó, khuôn mặt tràn đầy sức sống không còn u ám nữa, ngay cả đôi môi nhợt nhạt cũng toát lên sắc tươi tắn. Từ Diễn băn khoăn không lý giải nổi sao một người không có ai trang điểm cho lại có thể trong chớp mắt trở nên sinh động như vậy.
Điều làm cho Từ Diễn hưng phấn chính là con người trong khoảng thời gian ngắn như thay da đổi thịt (cái kiểu trong nháy mắt chim sẻ hoá phượng hoàng này giống y chang xe bí đỏ của cô bé Lọ Lem, chỉ duy trì trong vài giờ) này sau khi thu âm xong, liền kéo cậu ra một góc rồi nói: "Cám ơn cậu."
Vẻ mặt thành tâm thành ý đầy cảm kích. Dù lần trước bị hiểu lầm, Từ Diễn vẫn chưa mở lời giải thích nhưng Nhan Khả vì điều này đã cảm ơn cậu chứng tỏ anh đã hoàn toàn tha thứ cho cậu.
Xong việc, khi mọi người đang thu dọn, Nhan Khả đến bên cạnh Từ Diễn, rụt rè nói tiếng cảm ơn: "Khi nào có thời gian, tôi muốn mời cậu một bữa."
Từ Diễn thầm giật mình. "Cũng được, tôi đến nhà anh, anh nấu đãi tôi."
Nhan Khả kinh ngạc. "Chuyện này... cậu khỏi cần tiết kiệm cho tôi."
Anh tuy tiết kiệm nhưng không keo kiệt với ai bao giờ.
"Không sao, tôi chỉ muốn ăn cơm nhà."
Ăn gì cũng được, Từ Diễn chẳng qua muốn nhân cơ hội này đến thăm nhà Nhan Khả.
Nhà cậu dao cạo râu hiệu gì, khăn tắm màu gì Nhan Khả cũng đã biết rõ, còn cậu ngay cả Nhan Khả ở nhà kiểu gì cũng không biết, mức độ hiểu về Nhan Khả của Từ Diễn dường như còn rất mù mờ, cậu đột nhiên cảm thấy mình bị thiệt.
Đường hoàng tới nơi Nhan Khả ở, không như Từ Diễn nghĩ, căn phòng của người này được xây từ lâu, đã cũ kỹ lại còn tối tăm. Dọc theo cầu thang đi lên, trên tường dán hầm bà lằng mấy cái quảng cáo vô duyên, rải rác còn có hình vẽ méo mó của tụi trẻ con cùng những số điện thoại không rõ ý nghĩa. Nhưng khi mở cửa theo chân Nhan Khả đi vào, Từ Diễn không khỏi ngạc nhiên. Bên ngoài dù có vẻ đơn sơ, cũ nát nhưng bên trong rất có phong cách phòng làm việc của nhạc sĩ, "chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn có đầy đủ các bộ phận của một con chim*", tất cả các thiết bị thiết yếu đều được trang bị, anh dùng cả phương thức tự chế đầu tư rất nhiều công sức cho bộ phận cách âm, hút âm.
Nhan Khả cố gắng kiếm tiền, "đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành", hoá ra tiền của anh phần lớn đều được dồn cả vào đây. Hiềm nỗi cho dù anh liều mạng như vậy, khoảng cách giữa mộng và thực vốn dĩ rất xa vời, còn không kém phần tàn khốc. Từ Diễn không khỏi thấy cảm thông cho anh.
Từ Diễn nhìn chằm chằm vào mấy thiết bị này làm cho Nhan Khả tưởng cậu không có ý tốt liền mỉm cười ngượng ngùng. "Mấy thứ kia... chỉ là... chỉ là... sở thích cá nhân mà thôi."Nhan Khả lấy đồ ăn vừa mới mua ngoài siêu thị về đem vào nhà bếp. Từ Diễn vừa đi vào vừa đánh giá xung quanh. Ngoại trừ những thiết bị âm nhạc ở bên ngoài, đồ dùng trong nhà đều thật giản đơn, bài trí không cầu kỳ lắm. Trên tường có vài cái khung tranh, thoạt trông như để trang trí, những bức tranh trong đó rất cuốn hút, nhưng không hợp với gu thẩm mỹ của Nhan Khả. Nhìn gần, trên đó đều có lạc khoản* uốn éo chẳng ra chữ gì, rõ ràng là cùng một hoạ sĩ vẽ.
Trên bàn trà không có bình hoa hay gì cả, chỉ có một khung ảnh bằng gỗ màu sắc xỉn đi nhưng lại sạch đến bóng loáng, chắc là thường xuyên được chạm vào. Từ Diễn tò mò nghiêng đầu nhìn, dè dặt cầm lên. Người trong ảnh ở bên trái có lẽ là Nhan Khả, rạng rỡ trẻ trung, khuôn mặt thanh tú tuấn lãng, đôi mắt đen nhánh, hai má trông khá mũm mĩm, khác xa bây giờ, có dáng người anh vẫn như vậy. Từ Diễn tự hỏi sao một người có thể già nhanh đến thế. Bên phải là một gương mặt xa lạ, người nọ cao hơn Nhan Khả một chút, da ngăm hơn, cực kỳ anh tuấn mà cũng cực kỳ kiêu ngạo.
"Đó là tôi với em trai."
Từ Diễn ngẩng đầu, Nhan Khả đang đứng cạnh cửa phòng bếp, cầm trong tay hành tây mới rửa qua, giải thích: "Mười mấy năm trước so với bây giờ đã thay đổi nhiều, ngay cả bản thân tôi còn chẳng kịp nhận ra."
"Ờ..."
"Ăn được hành tây không? Ăn được thì tôi cho vào trứng."
"Được."
Từ Diễn buông khung ảnh xuống, theo vào phòng bếp. Nơi này cũng được sắp xếp ngăn nắp, hai cái chạn hình như do tự tay anh đóng, ngăn trên để bát đũa, dầu muối tương dấm cùng tỏi, hành tây,... Hơi thở dân dã như thế, so với thế giới Từ Diễn đã quen thuộc có điểm tinh tế khác lạ.
"Tranh trong phòng khách cũng do em anh vẽ à?"
"Đúng thế," Nhan Khả tán thưởng. "Ký tên bằng chữ thảo* cậu cũng nhìn ra được?"
"Vẽ cũng tàm tạm."
"Ừm, Nhan Văn rất có tài." Nhan Khả thuần thục đánh bốn quả trứng, không có vẻ kiêng dè chuyện nhắc đến cái chết của em trai, lại nói tiếp với ngữ điệu đầy tự hào. "Nó từ nhỏ thông minh lắm, học gì cũng nhanh, giỏi hơn tôi nhiều."
"Ờ."
"Tôi còn tưởng nó muốn làm hoạ sĩ, không thì cũng sẽ học y hay na ná thế, suốt ngày đọc sách. Tôi nếu khi ấy có tiền thì sẽ tạo điều kiện cho nó học hành, ít ra cũng thành nhà khoa học ấy chứ, mơ ước hồi nhỏ của nó là trở thành một nhà toán học, mấy bài lớp trên nó làm toàn được một trăm điểm."
Từ Diễn nghe anh say sưa nói chuyện với một người xa lạ không biết trời biết trăng gì, tự nhiên thấy khó chịu liền cắt ngang lời anh: "Vậy ước mơ hồi trước của anh là gì?"
Nhan Khả ngập ngừng, im bặt. Một lát sau mới thật thà, giọng có vẻ xấu hổ: "Trở thành ca sĩ số một..."
"Bây giờ thì sao?"
Nhan Khả lại im lặng, nhanh tay đánh trứng, rồi lột vỏ hành tây.
"Còn bây giờ?" Từ Diễn không chịu từ bỏ. Cậu không thích người này giấu giếm cậu điều gì."Hiện giờ à..." lời nói đã ra khỏi miệng nhưng Nhan Khả vẫn ỡm ờ, bộ dáng gượng gạo không biết nên nói thế nào.
"Ước mơ của con người đều như nhau, lớn lên một chút, sẽ quên đi ít nhiều." Nhan Khả tiếp tục lột vỏ hành tây. "Hồi bé thì mong ước vĩ đại lắm, vài năm sau cũng chỉ còn ngần này, qua tiếp vài nữa chỉ còn lại một ít... Đến cuối cùng..." anh chần chừ không nói, lột tới bên trong thịt hành tây, bị cay đến chảy nước mắt. Nhìn Nhan Khả ho khan, nước mắt vì hành tây mà chảy giàn giụa, nụ cười ánh lên nét buồn, Từ Diễn không hiểu sao lại rất muốn hôn anh.
Đồ ăn nhanh chóng được xào nấu xong, bát đĩa không tinh xảo nhưng rất sạch sẽ, dù mép có mẻ đôi chỗ, màu bị lợt đi nhưng xem qua cũng không hề gì. Nhan Khả là người chỉn chu, sống đơn thân, cảnh ngộ buồn tẻ nhưng anh vẫn đảm bảo cuộc sống hoàn hảo ở một mức độ nhất định. Từ Diễn nếm thử một ngụm, nguyện liệu bình thường nhưng do được nấu khéo, đồ ăn nóng sốt, hương vị rất thanh đạm.
"Ờm, ngon lắm."
Nhan Khả được khen hơi mắc cỡ, cười khẽ khàng rồi đẩy đĩa rau cho Từ Diễn.
Từ Diễn không nhịn được nhìn chằm chằm bờ môi của anh. Môi Nhan Khả hơi mỏng, mềm mại, màu sắc nhàn nhạt, bình thường anh hay mím lại, chỉ thỉnh thoảng hơi hé, lộ ra hàm răng trăng trắng. Trong đầu Từ Diễn chợt nảy sinh những ý nghĩ hạ lưu. Cậu rất muốn đè người này xuống, áp lên đôi môi kia, đưa đầu lưỡi vào trong, từng chút một tách hai hàm răng anh ra, vươn đến chỗ sâu nhất mà thô bạo tàn sát bừa bãi một phen. Thật kỳ quái, mới nghĩ đến một chút mà toàn thân đã nóng lên, Từ Diễn choáng váng, hôm nay cũng không phải đêm Rằm, sao tính lang sói của cậu lại sôi lên thế này... Nội tâm Từ Diễn cuồn cuộn mà khó có thể phát ra, đành gắng gượng trấn áp lại. Cậu dùng dằng không muốn đi, cơm nước xong còn ăn hoa quả, ăn hoa quả xong còn muốn ăn tráng miệng. Nhan Khả cứ nghĩ cậu nhóc này có tính con nhà giàu, thấy ở đây nghèo khổ sẽ chạy mất dép, đâu ngờ vẫn ngồi đợi, anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Không có sẵn đồ tráng miệng, anh bèn làm bánh trôi cho Từ Diễn.
Từ Diễn dựa ở cửa phòng bếp, vừa nói chuyện câu được câu chăng với Nhan Khả vừa quan sát khuôn mặt thanh tú khi nhìn nghiêng của anh. Nhan Khả bận tối mắt tối mũi, trên tay còn dính bột. Ngón tay có vết chai sần, hơi thô ráp nhưng vẫn là loại thon dài. Anh đã đứng tuổi, vóc người tiều tuỵ. Tinh thần đối với một người rất quan trọng, mà anh cả ngày đều mệt mỏi, xung quanh toát lên vẻ mờ mịt, không hề có sức sống. Kỳ thật nếu ngắm kỹ, ngũ quan anh dẫu không hoàn mỹ nhưng đặt cạnh nhau rất ưa nhìn, diện mạo ôn hoà tuấn tú.
Ngày thường Nhan Khả hay đeo bộ mặt tái nhợt, ảm đạm, Từ Diễn giờ ở cự ly gần như này mới phát hiện làn da của anh thật ra mịn màng láng trơn trắng nõn, ăn đứt mấy nghệ sĩ quảng cáo mỹ phẩm lúc rũ bỏ lớp trang điểm, không những thế còn hoàn hảo hơn.
Công ty năm đó nhắm anh, xem ra cũng không phải không có mắt nhìn.
Miên man suy nghĩ đến tận lúc ăn bánh trôi vẫn bần thần, Từ Diễn còn chẳng nhớ mình đã ăn bao nhiêu, hình như cả phần Nhan Khả đều bị cậu ăn. Người nào đó có cái dạ dày không đáy thấy xấu hổ, nhưng vẫn chưa chịu cứ thế mà về nên Từ Diện với tay lấy guitar, tiện tay đánh thử hai cái. Chiếc guitar được giữ khá tốt, kiểu dáng của thập niên trước, khoản tiền mua nó khi ấy hẳn rất đáng kể, không hiểu Nhan Khả đã dành dụm bao lâu mới mua được."Đàn một đoạn cho tôi nghe đi."
Nhan Khả xua tay lia lịa, cười khó xử: "Tôi đàn không hay. Cái này trước kia em tôi dùng, nó là tay guitar xuất sắc lắm."
Thực sự trình độ Nhan Khả không tệ nhưng trước mặt Từ Diễn không dám múa rìu qua mắt thợ. Từ Diễn vốn được xưng là "thần đàn", đúng là giới truyền thông cũng hơi thổi phồng nhưng kỹ năng nói thế nào cũng rất giỏi.
Từ Diễn ung dung sử dụng gam blues* bình thường solo vô cùng hoàn hảo, Nhan Khả ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe, không khỏi hâm mộ. Cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của anh, ngực Từ Diễn nóng ran lên. Cậu kiêu ngạo gia tăng tốc độ đánh đàn, gảy vùn vụt, thách thức cả tốc độ cực hạn của bản thân.
Từ Diễn vừa khoe khoang khả năng, vừa liếc mắt nhìn vẻ mặt của Nhan Khả, anh quả nhiên lắng nghe đắm đuối, mắt tròn xoe, con người đen láy sáng rực, nhìn thấy người này chuyên tâm như vậy thật khiến người ta động lòng.
Từ Diễn tức khắc bị trượt tay, đánh lạc một âm.
"..."
Chẳng rõ Nhan Khả có nghe ra không, mặt Từ Diễn hơi ửng đỏ, ho khan một tiếng, cậu vội vàng ngừng lại, bỏ guitar xuống, đánh trống lảng: "Ừm... anh còn ảnh ngày trước chứ? Tôi muốn xem."
Nhan Khả hôm nay vẫn nói ít như mọi hôm nhưng vì tâm tình đặc biệt tốt, sẵn lòng hiếu khách nên dù hơi do dự vẫn xoay người lấy một quyển album trong ngăn bàn ra. Quyển album cũng như những đồ vật trong phòng này, đều đã cũ mèm, nhưng được bảo quản hết sức cẩn thận. Mở ra, bên trong không ít ảnh đã chụp được trên dưới mười năm, khó tránh khỏi bị ố vàng. Kỹ thuật chụp ảnh khi đó không bằng ngày nay, nhưng người trên ảnh thật sự vui vẻ, cậu thanh niên trắng trẻo trước kia là hình ảnh Từ Diễn thích nhất, ngắm đến nước miếng gần như chảy cả ra. Tiếc là ảnh riêng mình Nhan Khả chẳng nhiều, chủ yếu là ảnh chụp chung, nhiều nhất là chụp với cậu em trai, đủ loại tư thế, trông rất tự nhiên, giơ tay nhấc chân cũng toát ra vẻ ngông nghênh, hoàn toàn tương phản với Nhan Khả. Từ Diễn nhìn kỹ, dần cảm thấy thiếu niên đã qua đời tên Nhan Văn này, đúng như Nhan Khả đã nói, rất giống cậu.
Không phải là diện mạo tương đồng nhưng vẻ mặt, khí chất đều cùng một loại, kể cả thần thái khinh miệt khi ở bên cạnh Nhan Khả cũng giống.
Từ Diện buột miệng: "Em trai anh còn giống tôi hơn anh."
"Thật à? Tôi cũng thấy thế." Nhan Khả cao hứng nhoẻn miệng cười. Phiến môi nhợt nhạt nhưng hình dáng hoàn mỹ, khi Nhan Khả cười rộ lên còn xuất hiện má lúm đồng tiền.
Nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt tang thương của anh vốn không hoà hợp. Nhưng hiếm khi anh cười thoải mái, nên tự dưng khi cười hạnh phúc như thế, cùng với nét mặt khả ái thật không lời nào có thể diễn tả.
Từ Diễn nghe tiếng tim"thình thịch" đập dữ dội, trong phút chốc suýt nữa không kìm nổi mà đem áp đảo người kia trên sô pha, kích động xé nát quần áo anh. May mà hôm nay mặc quần dài rộng thùng thình, phong cách đường phố. Nửa thân dưới có phản ứng thì khom người chút chút sẽ không thấy rõ, bằng không trước mặt Nhan Khả cái thứ đó trướng lên bị lộ, sau này cậu còn mặt mũi nào mà nghênh ngang nữa.Nhưng nếu còn tiếp diễn, ngay cả người mù cũng sẽ nhận ra du͙© vọиɠ cậu đang tăng vọt, Từ Diễn vì lòng tự trọng của mình đành phải lấy tốc độ nhanh như cắt, vội vã quay lưng về phía Nhan Khả: "Tôi về trước!"
"Hở?"
Nhan Khả còn chưa kịp tiễn khách cho phải đạo, đã thấy bóng Từ Diễn khuất dạng, bộ dáng tông cửa chạy ra giống như bị chó đuổi đằng sau.
Từ Diễn rầu rĩ, dạo này hay bị mấy ý tưởng kỳ quái quấn lấy, khi nghĩ ngợi nhiều, vô tình sẽ tưởng tượng đến cảnh xâm phạm người kia, cơ thể trần trụi, thời điểm tiến vào còn có phản ứng thật. Không ngờ bản thân cậu lại tệ hại đến mức này.
Kỳ thật, phát sinh quan hệ thể xác là chuyện bình thường, Nhan Khả cũng chẳng phải đối tượng không thể xâm phạm. Nhưng cậu là đại thiếu gia tâm tính cao ngạo, gia thế khỏi phải nói, đẹp trai có thừa, vạn người chết mê chết mệt, cần gì phải đi cưỡng ép ai. Những người Từ Diễn đã từng quan hệ đều có ý tứ với cậu mà cậu cũng thế nên sau đó mới qua lại với nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Còn Nhan Khả, hiển nhiên là rơm ướt. Đối phương không có phản ứng gì, bản thân cậu thấy thật mất mặt, còn muốn đè người ta, lộ ra dáng vẻ háo sắc đói khát, lòng tự trọng không bị tổn thương mới lạ.
Cậu cũng không có cách nào tự thuyết phục bản thân làm chuyện vô nhân tính như thế. Thà rằng đêm đêm cứ lẳng lặng thèm thuồng một mình, cũng không thể cho người khác biết cậu thèm thuồng.
Mà từ ngày đó đến nay, Nhan Khả và cậu thân thiết hơn nhiều, anh thường dùng giọng điệu "anh hai" với Từ Diễn. Em trai anh là người quan trọng nhất trên đời của anh, anh nói như vậy với Từ Diễn, tuy không hẳn là đáng mừng, nhưng quan hệ giữa hai người coi như khá thân mật. Thời gian nghỉ ngơi Nhan Khả cũng chẳng ngần ngại ngồi bên cạnh cậu cùng nhau ăn bánh ngọt, không khí hoà hợp, đôi khi còn đem loại loại bánh Từ Diễn thích ăn đến, giúp cậu cắt nhỏ ra.
Được người ta tổn hao tiền bạc chăm sóc đến tận răng như vậy, Từ Diễn bắt đầu ân hận: "Thật ngại quá, trước đây tôi đối với anh quá tệ."
"Tôi... tôi thật ra..." Nhan Khả nghe cậu nhận lỗi, mặt lập tức đỏ lên, áy náy nói thẳng: "...cũng có lúc trả thù cậu."
"Ừ, như là?"
"Tôi... tôi nhổ vào cốc của cậu." Nhan Khả mặt đỏ đến tận mang tai, biểu tình xấu hổ đến cực điểm.
Từ Diễn không mảy may ghê tởm, còn nhịn không được mà có ý nghĩ mắc ói — anh nhổ nhiều một chút mới hay!
Khuôn mặt đỏ ửng bối rối của Nhan Khả quả là kɧıêυ ҡɧí©ɧ ánh mắt của cậu, cậu rất muốn chặn lên đôi môi kia, đem anh đè xuống.
Tư vị của người đàn ông có tuổi này rồi, chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến toàn thân Từ Diễn nóng lên.
_____________________________
*Nguyên văn "ma tước tuy tiểu, ngũ tạng câu toàn" (麻雀虽小, 五脏俱全): ở đây ý nói dù thiết bị nhà Nhan Khả khá đơn giản nhưng vẫn có đủ những thứ cơ bản.
*Lạc khoản (落款) là phần trên bức Thư pháp hoặc tranh vẽ đề tên, tên hiệu, ngày tháng, lời giải thích, thơ văn ... đồng thời có đóng ấn chương. Lạc khoản là thành tố không thể thiếu trong tác phẩm Thư pháp hay tranh Thuỷ mặc. Chi tiết xem ở đây.
*Chữ thảo (thảo thư): là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét, thí dụ như cuồng thảo (狂草) (chữ thảo viết điên cuồng) của Hoài Tố (懷素, khoảng 730-780).
*Gam blues (blues scale) là một trong những thang âm trong âm nhạc. Scale (gam) là một bộ các nốt nhạc dùng để xây dựng một tác phẩm âm nhạc nằm trong scale (gam) đó. Scale được sắp xếp theo cao độ của các nốt nhạc. Pentatonic scale là một hệ thống scale ngũ cung, tức là chỉ có 5 nốt được sử dụng thay vì 7 nốt như hệ thống scale thông thường. Pentatonic scale cũng có major scale và minor scale. Pentatonic major scale thì dùng nốt bậc 1, 2, 3, 5, 6 và trong pentatonic minor scale thì dùng các nốt bậc 1, 3b, 4, 5, 7b. Blues là loại nhạc rất cao cấp, các scale và chord của nó rất phức tạp và là một thể loại khó chơi. blues scale được xây dựng dựa trên pentatonic minor scale thêm một nốt bậc 5 giáng (5b). Tức là nếu pentatonic minor scale dùng các nốt 1, 3b, 4, 5, 7b thì blues scale dùng các nốt 1, 3b, 4, 5b, 5, 7b.
(Nguồn: guitar.vn)