“Mẹ con mặc dù không còn nữa, nhưng sinh thời là đại phu nhân Sở gia danh chính ngôn thuận, con tại sao lại không phải thiếu gia Sở gia?”
Nói xong lời cuối cùng, thiếu niên hai má nghẹn đến mức đỏ bừng. Hơi nước trong mắt càng tích càng nhiều, lại tí tách rơi xuống. Cậu lung tung mà lau nước mắt, một đôi mắt đào hoa ẩm ướt chứa đầy hơi nước, càng thêm yếu ớt.
Mọi người ở đây nhìn thấy bộ dáng này của Sở Yến, thần sắc khác nhau. Nhưng cán cân trong lòng đều bắt đầu nghiêng về phía cậu
Năm đó, chuyện của Sở gia, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều nghe qua, chỉ là không để lên mặt bàn mà nói —— chính thất bị bức đến bị trầm cảm, tự sát. Con riêng vào cửa, được yêu thương, ngược lại không quan tâm con ruột, bị người bắt nạt.
“Tu hú chiếm tổ? Ai chiếm vi trí của ai, trong lòng không biết sao?”
“Sở thị gia đại nghiệp đại, làm sao không bảo vệ được tiểu thiếu gia? Lời này là khinh thường Sở gia đi?”
“Hoàng phu nhân và Cố phu nhân dạy con thật tốt. Cái gì không nên nói đều ra bên ngoài nói.”
Có người lên tiếng, vì Sở Yến mà bênh vực kẻ yếu. Hai vị phu nhân bị giáp mặt chỉ trích, sắc mặt trắng đi trông thấy. Hoàng Gia Hào nghe thấy mọi người chỉ trích, lại thấy Sở Yến ra vẻ ủy khuất, trong lòng nghẹn khuất không thôi.
Người này, rõ ràng là đổi trắng thay đen. Bọn họ nói cùng lời nói, nhưng căn bản không phải ý này!
Hắn vội vã giải thích, nói rồi nói, liền mất đúng mực, “Sở Ngạn, mày đừng làm bộ làm tịch! Tao căn bản không có…”
Sở Yến nghe được lời hắn, lộ ra bộ dáng hoảng sợ, theo bản năng mà lẩm bẩm, “Đừng đánh tôi.”
“Đủ rồi!” Sở lão gia tử đột nhiên một đập bàn. Hoàng Gia Hào run run, sợ hãi mà câm miệng. Ngực Sở lão gia tử phập phồng không ngừng, hiển nhiên là bị chọc giận rồi. Sở Hiên Triệt ở một bên vội vàng giúp ông thuận khí. Những người khác của Sở gia cũng vội vàng quan tâm.
Sở lão gia tử dừng lại, ông nhìn cháu trai trước mắt, ngữ khí nặng nề, “Ở tiệc mừng thọ, nói về người đã khuất. Tiểu Ngạn, con quá không hiểu chuyện.”
Không chỉ trích bọn họ? Ngược lại chỉ trích Sở Ngạn?
Đám người Hoàng phu nhân nghe thấy lời này lại tự tin lên, nội tâm còn dào dạt đắc ý ——
Xem đi, quả nhiên không được yêu thương.
Sở Yến nhìn thấy thái độ của lão gia tử, ra vẻ hoảng loạn mà rũ mắt. Nhưng đáy mắt âm trầm một mảnh, ấp ủ gió lốc. Chỉ là, không đợi cậu phản kích, phía sau liền có người thay cậu mở miệng.
“Sở lão gia tử đối với tiểu thiếu gia, không khỏi có chút hà khắc rồi.”
Những lời này vô hình trung chống đối Sở lão gia tử.
Ai? To gan như vậy.