Đối với một gia tộc như nhà họ Lận, một cuộc hôn nhân hợp tác mang lại lợi ích cho công ty doanh nghiệp quả thực là một tin vui.
Quý Trừng Ý gật đầu đồng tình: "Được, tôi sẽ bảo bộ phận pháp lý làm nhanh hơn."
Bộ phận pháp lý của Khoa Áo làm việc rất hiệu quả, chưa đến nửa tiếng đã sửa xong hợp đồng mà Quý Trừng Ý yêu cầu.
Khi trợ lý đưa hợp đồng mới đến trước mặt Lận Cẩn Độc, hắn không thèm nhìn mà trực tiếp ký xuống.
Quý Trừng Ý hơi bất ngờ.
Dù sao y cũng biết Lận Cẩn Độc là một người rất cẩn thận, hợp đồng mà hắn ký nhất định đã được nhân viên pháp lý xem xét từng chữ từng câu và không có vấn đề gì.
Lận Cẩn Độc nhận ra sự ngạc nhiên trong mắt Quý Trừng Ý, không nhịn được cười nhẹ: "Tin tưởng đối tác cũng là nguyên tắc cơ bản của tôi."
Đôi môi mỏng của Quý Trừng Ý khẽ mím lại, nở một nụ cười như tuyết tan, sau đó cũng ký vào hợp đồng trước mặt mình như một sự đáp lễ.
Quan Uẩn đổi hợp đồng đã ký của hai người.
Sau khi cả hai ký xong bốn bản hợp đồng.
Quý Trừng Ý là người đầu tiên đứng dậy khỏi ghế, đưa tay về phía Lận Cẩn Độc: "Hợp tác vui vẻ."
Lận Cẩn Độc đứng dậy nắm lấy tay Quý Trừng Ý: "Hợp tác vui vẻ."
Khi buông tay ra, hắn lại nói: "Vậy lúc một giờ rưỡi chiều tôi sẽ đến đón tổng giám đốc Quý."
Quý Trừng Ý từ chối: "Không cần phiền như vậy, tôi sẽ đến thẳng trụ sở đăng ký kết hôn."
Lận Cẩn Độc cũng không ép buộc, gật đầu: "Được, vậy chiều gặp lại."
...
Buổi chiều.
Khi Quý Trừng Ý đến trụ sở đăng ký kết hôn đúng giờ, y thấy Lận Cẩn Độc đã ngồi ở khu vực chờ.
Người đàn ông trên ghế vẫn mặc một bộ vest đen, nhưng những thay đổi nhỏ ở chi tiết vẫn khiến người ta có thể nhận ra hắn đã thay một quần bộ áo khác, chiếc cà vạt màu đỏ tía sẫm ở cổ cũng đã được thay bằng màu xanh dương đậm.
So với vẻ ngoài sáng sủa khiêm tốn buổi sáng, thì lúc này hắn trông càng trưởng thành và chín chắn hơn.
Có lẽ ánh mắt của Quý Trừng Ý nhìn Lận Cẩn Độc quá rõ ràng, hoặc có lẽ Lận Cẩn Độc vốn dĩ rất nhạy bén.
Vì vậy hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên rời mắt khỏi điện thoại, ánh mắt rơi chính xác vào Quý Trừng Ý.
"Tổng giám đốc Quý." Lận Cẩn Độc đứng dậy khỏi ghế, đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng của Quý Trừng Ý.
Quý Trừng Ý cũng không cảm thấy bản thân đến muộn bởi vì Lận Cẩn Độc đã đến trước.
Nhưng y vẫn bước tới nói: "Xin lỗi tổng giám đốc Lận, tôi đến muộn."
Lận Cẩn Độc còn chưa kịp nói gì thì loa phát thanh trong đại sảnh đã bắt đầu gọi số.
Lận Cẩn Độc cúi đầu nhìn số trên tay, cười khẽ: "Không muộn, tổng giám đốc Quý đến vừa đúng lúc."
....
Thủ tục đăng ký kết hôn không hề rườm rà, chỉ cần trả lời vài câu hỏi của nhân viên, ký tên, chụp ảnh, nhìn nhân viên đóng dấu lên bức ảnh có phần nghiêm nghị của hai người, vậy là hoàn tất thủ tục.
Cầm cuốn sổ đăng ký kết hôn màu đỏ bước ra khỏi sảnh, Quý Trừng Ý vẫn còn hơi ngơ ngác.
Dường như vẫn chưa hoàn hồn từ việc mình đã thực sự kết hôn.
Đang ngẩn ngơ, y nghe thấy người bên cạnh gọi mình: "Tổng giám đốc Quý."
"Hửm?" Quý Trừng Ý ngẩng đầu nhìn sang: "Sao vậy, tổng giám đốc Lận?"
Ánh nắng buổi chiều không quá gắt, nhưng khi Quý Trừng Ý ngước đôi mắt nâu lên nhìn, vẫn sáng đến chói mắt.
Lận Cẩn Độc nhìn vào đôi mắt ấy, thoáng chốc có chút thất thần.
Tỉnh táo lại, hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lý trí như thường: "Không có gì, chỉ là chợt nhớ ra, hình như chúng ta vẫn chưa kết bạn WeChat."
Quý Trừng Ý ngẩn người, sau đó nhanh chóng phản ứng: "Ồ, xin lỗi, tôi quên mất."
Lận Cẩn Độc mỉm cười: "Không sao, tôi cũng vừa mới nhớ ra."
Quý Trừng Ý cầm điện thoại lên: "Vậy tôi quét mã của anh nhé."
"Được." Lận Cẩn Độc lấy điện thoại ra, tìm mã QR đưa qua, rồi lại nói: "Tổng giám đốc Quý, tôi cũng trạc tuổi anh, chúng ta đừng dùng kính ngữ nữa được chứ?"
Mặc dù Lận Cẩn Độc luôn cư xử rất lịch thiệp, nhưng hắn chưa từng dùng kính ngữ với người cùng trang lứa.
Lý do hắn dùng kính ngữ với Quý Trừng Ý, một là vì bản thân Quý Trừng Ý xuất sắc, xứng đáng được tôn trọng, hai là vì Quý Trừng Ý vẫn luôn dùng kính ngữ với hắn.
Thỉnh thoảng nghe thì không sao, nhưng nếu cứ giao tiếp theo cách này, Lận Cẩn Độc luôn cảm thấy mình như lớn hơn Quý Trừng Ý rất nhiều tuổi.