Trong lòng chửi thầm, trên mặt lại treo mỉm cười ấm áp hỏi: “Tần tiên sinh sao lại nói thế, tôi là bác sĩ tư nhân của Tần tiên sinh, quan tâm bệnh nhân chẳng lẽ không phải chức trách của tôi sao.”
Tần Li không tỏ ý kiến.
Dạ dày co rút đau đớn, dưới sự đau đớn tinh thần không tốt.
Một nửa thân thể đều dựa trên người thanh niên, Tần Li rũ đầu, ánh mắt vô lực. Bởi vì tư thế, nhiệt độ trên người đối phương kéo dài không dứt truyền tới, thật ấm áp, ấm áp như trong ảo giác.
Tần Li biết người đỡ hắn là bác sĩ tư nhân, từ sau khi bị ném đến tòa biệt thự không lâu thì đi theo hắn nhưng lời này là lần đầu nghe đối phương nói.
Quan tâm hắn.
A.
Không biết sức lực từ đâu ra, Tần Li bỗng nhiên vươn tay, cường ngạnh bẻ mặt đối phương quay lại đối diện hắn.
Không thể phủ nhận, bác sĩ tư nhân có một tướng mạo tốt, cằm bị hắn niết chặt trong tay, kinh ngạc ngẩng mặt nhìn hắn. Mắt kính vàng không biết đi đâu, không có mắt kính che đậy, phóng thích cặp mắt đào hoa hẹp dài, đuôi mắt ửng hồng, nhè nhẹ từng đợt từng đợt trào ra ôn nhã mĩ diễm.
Biểu tình rất ngoạn ngục.
Ánh mắt Tần Li như rắn đảo qua mặt đối phương, ngược lại tay dời xuống phía dưới, chế trụ cổ.
Trào phúng cười: “Quan tâm tôi?”
Lực đạo trên tay siết chặt từng tấc từng tấc.
Mu bàn tay tái nhợt nhô gân xanh khiến người ta nghĩ hắn sẽ vặn gãy cổ mảnh khảnh của nhân viên.
Đột nhiên bị bóp cổ, Hứa Tích Lưu chớp chớp mắt, nghĩ thầm người này lại phát điên.
Cảm thụ nửa thân thể đối phương vẫn dựa trên người, không nói một lời nới lỏng lực đạo trên tay.
Vai chính công còn đang cười lạnh, giây tiếp theo đè lên người Hứa Tích Lưu, nháy mắt lùn hơn Hứa Tích Lưu nửa cái đầu, hai đầu gối chấm đất.
“......”
Hứa Tích Lưu nhanh chóng xách đối phương đứng dậy, tiếp tục dựa vào đầu vai, giả bộ cười nói:
“Ai nha ngại quá Tần tiên sinh, tay tê, Tần tiên sinh không sao chứ?”
Tần Li: “......”
Cười lạnh một tiếng.
Hứa Tích Lưu đỡ Tần Li, nghĩ thầm một bệnh nhân đi đường không xong còn đòi làm chuyện xấu.
Vai chính công không lên tiếng, hơi rũ đầu, là bị đả kích quá lớn hay chưa thanh tỉnh. Có hơi thở ấm áp thổi vào bên gáy làm Hứa Tích Lưu không thoải mái nghiêng đầu. Là một bác sĩ có trách nhiệm nên châm chước, nhẹ giọng hỏi lại một lần: “Tần tiên sinh muốn đi đâu? Thân thể còn khó chịu không?”
Một liều thuốc an thần tiêu chuẩn tiêm vào người vai chính công, tinh thần cuồng bạo thả lỏng, bắt đầu buồn ngủ.
Nhưng hiện tại đối phương tỉnh lại, không bị giấc ngủ ảnh hưởng chỉ có một kết luận thân thể không thoải mái hoặc là dùng nhiều thuốc an thần dẫn đến hiệu quả giảm.
Đây là dấu hiệu xấu.
Hứa Tích Lưu suy tư, chờ vai chính công trả lời nhưng đối phương không rên một tiếng, mềm oặt dựa trên người hắn, hơi thở càng thêm quá sức, ngứa. Hứa Tích Lưu cực kỳ muốn che miệng hắn.
May loại cục diện xấu hổ này không kéo dài, lần thứ hai Hứa Tích Lưu hỏi vai chính công thân thể có chỗ nào không khoẻ, quản gia Chung kịp thời xuất hiện.
“Tiên sinh!”
Quản gia từ xa thấy bóng người dây dưa, vội vàng lại đây, tiếp Tần Li.
“Tiên sinh ra ngoài làm gì, có chuyện gì gọi tôi một tiếng, thân thể bệnh trạng cần nằm......” Quản gia nôn nóng nói, ánh mắt nhìn về phía Hứa Tích Lưu, đắn đo dò hỏi: “Bác sĩ Hứa có mặt là bởi vì tiên sinh xảy ra chuyện sao?”
Hứa Tích Lưu cười nhạt giải thích: “Không, tôi quên đồ trong phòng Tần tiên sinh , tới lấy đồ, vừa đến cửa thấy Tần tiên sinh nên đi qua đỡ.”
“Ra là thế......”
“Bác sĩ tự lấy đồ, tôi không có thời gian.” Quản gia áy náy nói.
Cậu đỡ vai chính công gần 1m9, đứng thẳng đã coi như không tồi. Hứa Tích Lưu gật đầu đi vào, cửa phòng rộng mở, đối phương đứng ở cửa, cảnh tượng trong phòng nhìn không sót, không sợ cậu làm chuyện xấu.
Hứa Tích Lưu biết thế mới nhanh chóng đồng ý.
Thật mau tìm thấy điện thoại lúc đến biệt thự thuận tay đặt trên bàn, cầm đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, quản gia đỡ vai chính công ngồi xuống.
Vai chính công nhả một đống lời kỳ quái tàn nhẫn, lúc sau không mở miệng nữa. Nhìn kỹ sắc môi tái nhợt, khô ráo tróc da, ngón tay siết chặt, giống như đang chịu đựng cái gì.