Trương Hi trước mặt vừa mới mở miệng mắng chửi, đột nhiên nhìn thấy thanh niên trước mặt hơi nghiêng người về phía trước, cười tủm tỉm lên tiếng: "Tôi nhớ ra anh rồi."
Cơ thể anh hơi nghiêng về phía trước, lòng bàn tay chống lên ghế sofa, xương quai xanh ở cổ lộ ra đường nét tuyệt đẹp trên làn da trắng nõn.
Ngọn lửa tức giận trong lòng Trương Hi nhất thời tiêu tan đi không ít, gã ta còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy "người đẹp" trước mặt nghiêm túc lên tiếng: "Anh là cậu cả nhà họ Lục, đúng không?"
Sắc mặt Trương Hi lập tức tái mét.
"Lục cái gì, ông đây họ Trương, tên Trương Hi, là cậu hai nhà họ Trương, anh đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy ——"
Bên cạnh có người không chút che giấu cười khinh một tiếng, Trương Hi rống lên một câu "Câm miệng", nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Ý cười trong mắt Ứng Hoài càng thêm rạng rỡ.
Công ty của nhà họ Trương và nhà họ Lục là đối thủ cạnh tranh nổi tiếng trong giới kinh doanh, mà điều quan trọng hơn là, cơ bản mỗi lần đấu đá trên thương trường, nhà họ Lục cuối cùng đều có thể thành công đè đầu nhà họ Trương.
Vì vậy, đương nhiên là con trai của hai nhà sẽ bị đem ra so sánh trong mọi trường hợp. Trùng hợp hơn là, lần nào cậu ấm nhà họ Lục cũng luôn có thể hơn một bậc.
Ứng Hoài đương nhiên rõ ràng những điều này.
Anh nhẹ nhàng "à" một tiếng, giọng điệu mang theo áy náy: "Xin lỗi, chắc là tôi nhầm lẫn cậu Trương với đàn anh của tôi rồi."
Trương Hi tức giận đến cực điểm, nhất thời cũng không kịp suy nghĩ đàn anh của Ứng Hoài là ai: "Đàn anh của anh cũng xứng để so sánh với tôi sao..."
"Đương nhiên là không xứng." Ứng Hoài nhìn về phía một bóng dáng quen thuộc trong hội trường, khẽ nheo mắt lại, thuận miệng đáp lại một tiếng.
"Vậy anh Trương đến tìm tôi, là có chuyện gì sao?"
Trương Hi bị hai cái tát ban nãy làm cho choáng váng, bây giờ mới nhớ tới chuyện chính của mình.
Gã ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên là "mời" anh Ứng qua uống với chúng tôi một chén rồi."
Ứng Hoài không lập tức trả lời, anh nhìn chằm chằm Trương Hi vài giây, không yên lòng nói: "Chúng ta? Ai?"
Thái độ của Ứng Hoài dường như có hơi chuyển biến, Trương Hi khựng lại một chút, tiếp tục nói: "Vào bên trong hội trường, ở đó có tôi và một số người bạn của tôi, chúng ta đi đông người cho vui."
Bữa tiệc này được chia thành khu vực bên trong và bên ngoài, với tình trạng hiện tại của Ứng Hoài thì vốn dĩ không thể vào được bên trong, nhưng tấm vé vào cửa đã tự động dâng đến tận tay rồi.
"Bạn bè của anh Trương đều là ai vậy, tôi có quen không nhỉ." Ứng Hoài khẽ chớp mắt, vẻ mặt giả vờ do dự: "Như vậy... không được tốt lắm."
Ban đầu anh chỉ muốn dò hỏi từ miệng Trương Hi xem trong hội trường có những ai, không ngờ tên ngốc trước mặt này lại sốt ruột lên tiếng.
"Anh đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Trương Hi đã khoe khoang trước mặt đám cậu ấm nhà giàu kia, nhất định sẽ đưa được Ứng Hoài về cho bọn họ chơi đùa.
Gã ta âm trầm tiến lên một bước: "Anh đến đây làm gì, chắc chắn công ty của anh cũng đã dặn dò anh rồi chứ?"
Ứng Hoài khẽ nheo mắt lại.
Trương Hi ghé sát vào Ứng Hoài: "Anh phải lấy lòng các ông lớn trong giới kinh doanh, tận dụng tốt giá trị cuối cùng của mình. Bây giờ vẫn là tôi "mời" anh, đừng để đến lúc tôi trở mặt..."
Trương Hi còn chưa nói hết lời, đã thấy cánh tay Ứng Hoài đột nhiên động đậy.
Trương Hi theo bản năng lùi về sau một bước, nhìn Ứng Hoài đưa tay lên —— che môi ngáp một cái.
Chỗ vừa rồi chịu hai cái tát khó hiểu kia vẫn còn đau rát, Trương Hi giật giật lông mày, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghe nói lát nữa Lương Sĩ Ninh cũng sẽ vào bên trong hội trường."
Động tác của Ứng Hoài khựng lại.
Trương Hi đang bồn chồn trong lòng, không hề chú ý đến sự khác thường của Ứng Hoài, chỉ kiên trì tiếp tục lừa gạt: "Anh Ứng bây giờ đang vướng phải scandal, nhưng Lương Sĩ Ninh lại đang trên đà nổi tiếng. Lát nữa nếu tôi giúp anh Ứng giới thiệu trước mặt Lương Sĩ Ninh..."
"Anh Lương cũng đến sao?" Ứng Hoài còn chưa lên tiếng, Nhạc Tỉ bên cạnh đã đột nhiên nắm lấy cánh tay anh.
Ứng Hoài giật mình, theo bản năng hất tay cậu ta ra.
Nhạc Tỉ có hơi sửng sốt, nhưng cũng không để ý, nhanh chóng đổi sang vẻ mặt ngoan ngoãn: "Thầy, thầy có thể dẫn em vào hội trường bên trong không?"
"Thầy của cậu không vào được đâu, nhưng chúng tôi có thể dẫn cả hai người vào."
Trương Hi thầm đắc ý, gã ta cũng quay đầu nhìn về phía Ứng Hoài: "Thế nào, anh..."
Gã ta còn chưa nói hết lời, sắc mặt đột nhiên sững lại: "Anh làm sao vậy?"
Người trước mặt sắc mặt trắng bệch, chống tay lên thành ghế bên cạnh, thân hình có hơi lảo đảo như sắp ngã.
Phản ứng đầu tiên của anh khi nghe thấy ba chữ "Lương Sĩ Ninh", chính là xoay người bỏ đi.
Trương Hi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, gã ta nhìn Ứng Hoài, vẻ mặt do dự: "Này, anh đừng có giả vờ ở đây, có đi hay không?"
Ứng Hoài nhắm mắt lại: "Đi."
Anh quay đầu nhìn về phía những người bên trong hội trường in logo tập đoàn Lục thị, đột nhiên nở nụ cười: "Đương nhiên là tôi đi."
—— Dựa theo tính cách kiệm lời của Lương Sĩ Ninh, có đến bữa tiệc này hay không còn chưa chắc chắn.
Anh không thể vì chuyện không đâu này mà từ bỏ những thứ khác.
Ứng Hoài khẽ hít vào một hơi.
Anh muốn để cho những người đời trước không chịu nghe anh giải thích, đều phải tự mình giải thích cho anh.
Anh muốn để cho những kẻ đã hủy hoại anh, cũng bị hủy hoại thứ mà bọn họ trân trọng nhất!