Lục Ninh rõ ràng tính toán với Bùi Hí một khoản nợ: "Tạm tính miếng ngọc đó có giá tròn 10 triệu đi, một chiếc xe thể thao Ferrari, tính là 2 triệu, một chiếc đồng hồ Rolex phiên bản đặt làm riêng, coi như 1 triệu, cộng thêm những món quà nhỏ lẻ khác mà tôi đã tặng anh, mấy thứ đó tôi không cần nữa. Vậy anh cứ chuyển khoản cho tôi 15 triệu là được."
Dù gì miếng ngọc trên cổ Mộ Bảo Châu cũng đã đeo lâu như vậy, Lục Ninh cũng chẳng tha thiết lấy lại nữa. Chẳng qua cũng chỉ là một miếng ngọc đẹp bình thường mà thôi.
Dù sao thì nếu cô lấy lại, cũng chỉ là đem đi bán lại dưới dạng hàng second-hand. Bùi Hí không chịu trả đồ? Vậy càng hay, cô có thể trực tiếp đòi tiền, chẳng phải càng sảng khoái hơn sao?
Bùi Hí nhíu mày, ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào Lục Ninh, như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Không thể không nói, thủ đoạn của cô dạo này có tiến bộ, nhưng vẫn vô dụng với tôi."
Nghe câu này, Lục Ninh thực sự không biết phải nói gì.
Có lẽ vì chủ cũ đã thể hiện tình cảm dành cho Bùi Hí quá mức trực diện, đến mức hình tượng si tình của cô đã ăn sâu vào lòng người, nên bất kể cô nói gì, làm gì, Bùi Hí cũng đều cho rằng cô đang dùng thủ đoạn để thu hút sự chú ý của anh ta.
"Anh chuyển 15 triệu cho tôi, từ giờ chúng ta hoàn toàn chấm dứt, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa."
Bùi Hí cười lạnh đầy vẻ châm biếm, không tin tưởng chút nào: "Cô chắc chứ?"
Lục Ninh giơ ba ngón tay lên, suýt chút nữa đã muốn thề độc: "Chắc chắn, đảm bảo, cam đoan."
Bùi Hí cười khẩy một tiếng, rõ ràng không tin là thật.
Nhưng anh ta lại nhớ đến việc khi nãy, Lục Ninh đã công khai chê bai Trịnh Thúc ngay trên sóng livestream, khiến tâm trạng anh ta bớt khó chịu hơn chút. Anh ta vốn đã rất ngứa mắt với thái độ săn đón của Trịnh Thúc dành cho Mộ Bảo Châu, vậy nên khi Lục Ninh buông lời mỉa mai Trịnh Thúc, lại hợp đúng ý anh ta.
Nếu Lục Ninh giúp anh ta làm mất mặt Trịnh Thúc, vậy thì chuyển khoản 15 triệu cho cô cũng không có gì đáng kể.
"Được. Gửi số tài khoản ngân hàng của cô cho tôi."
Lục Ninh đâu có nhớ số tài khoản ngân hàng của chủ cũ. Cô cũng bắt đầu mất kiên nhẫn: "Anh không thể viết thẳng một tấm séc cho tôi luôn à?"
Bùi Hí nhíu mày nhìn cô ba giây.
Ba giây sau, anh ta quay vào phòng, viết một tấm séc trị giá 15 triệu rồi đưa cho cô.