Phu Nhân Cùng Tiểu Thiếp Của Lão Gia Chạy

Chương 7

Editor: Hạ

Tư Khuyết từ từ đứng thẳng dậy, buông tay đang đè lên Vưu Ngọc Cơ, như đêm qua lấy ra ngân châm màu đen, từng chiếc từng chiếc đâm vào huyệt đạo trên lưng nàng. Ngân châm dần dần phai màu, hắn mới rút ra. Lần này, sau khi mặc lại quần áo chỉnh tề cho Vưu Ngọc Cơ, hắn để nàng dựa vào lòng mình.

Hắn lấy một con dao nhỏ, khẽ cắt vào lòng bàn tay, từng giọt máu tươi nhỏ vào một chiếc chén sứ nhỏ màu trắng.

Nàng đã vô tình nuốt phải độc, nhưng đó lại là thuốc chữa bệnh của hắn.

Vậy nên hắn là thuốc giải độc tốt nhất cho nàng.

Tư Khuyết bóp mũi Vưu Ngọc Cơ, đổ nửa chén máu của mình vào miệng nàng. Máu tươi chảy ra từ khóe miệng Vưu Ngọc Cơ, chậm rãi lướt qua gò má nàng.

“Có biết máu của ta rất quý không, một giọt cũng không được lãng phí.” Tư Khuyết chậm rãi dùng ngón tay xoa máu đỏ, rồi lặp đi lặp lại chà xát mạnh lên đôi môi mềm mại của nàng.

Tay hắn bị cắt đặt trên đầu gối, máu vẫn đang chảy, thấm đẫm y phục màu trắng. Từ nhỏ, hắn đã như vậy, vết thương hồi phục chậm hơn người thường rất nhiều.

Hắn vốn không cần phải dùng máu của mình để cứu nàng, có thể tiếp tục dùng cách giống hôm qua.

Nhưng hắn càng không muốn phải ôm nàng ngủ trên chiếc giường chật hẹp này.

Rất phiền.

Tư Khuyết đặt Vưu Ngọc Cơ xuống, lấy khăn ướt cẩn thận lau sạch vết máu bên môi nàng. Hắn vừa quấn băng tay bị thương lại vừa đi vào phòng trong.

***

Ngày hôm sau, Vưu Ngọc Cơ mở mắt, lần nữa phát hiện đêm qua nàng không ngủ trong phòng mình. Nàng chống tay ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía phòng trong. Nàng cố gắng nhớ lại những việc xảy ra tối qua, đôi mày nhíu lại, ánh mắt đầy vẻ bối rối.

Nàng không phải người hay khóc, sao lại liên tiếp hai ngày khóc đến mức ngủ quên ở chỗ người khác?

Vưu Ngọc Cơ cảm thấy có điều gì đó không đúng. Nàng cúi đầu nhìn quần áo trên người, vẫn còn nguyên vẹn.

Chẳng lẽ mình nghĩ quá nhiều?

Nhưng hạt giống nghi ngờ đã âm thầm nảy mầm trong lòng nàng.

Tiếng ho đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Vưu Ngọc Cơ, nàng đứng dậy, ngạc nhiên bước nhanh vào phòng trong. Cửa phòng khép hờ, nàng thấy Tư Khuyết ngồi bên giường, ho từng cơn không dứt.

“ công chúa bị sao vậy?” Vưu Ngọc Cơ do dự một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhanh chân bước vào.

Trong phòng mùi thuốc rất nồng còn hơn cả hôm qua.

Vưu Ngọc Cơ bước nhanh đến, ngồi xuống đối diện nhìn Tư Khuyết,, nhíu mày hỏi: “Có phải người cảm thấy không khỏe không? Sáng hôm qua ta đã thấy sắc mặt người không tốt lắm, bảo Lưu Phong đi mời đại phu, đã mời chưa?”

Tư Khuyết nhìn nàng bằng ánh mắt thú vị.

Ánh mắt này, Vưu Ngọc Cơ không hiểu được.

Nhưng nàng thấy sắc mặt Tư Khuyết rất kém, kém hơn cả hôm qua.

“Có phải đêm qua mưa to khiến người bị sốt phải không?” Vưu Ngọc Cơ đưa tay lên, lòng bàn tay ấm áp áp lên trán Tư Khuyết, “hình như hơi sốt rồi, lát nữa phải mời đại phu tới.”

Tư Khuyết vừa định nói không cần, thì cổ họng lại một trận ngứa ngáy, hắn quay mặt đi, không kìm được mà ho. Những giọt máu nhỏ xuống khăn trắng.

Vưu Ngọc Cơ đứng lên, luống cuống nhìn cảnh tượng này.

“Đi gọi Lưu Phong.”

“Được.” Vưu Ngọc Cơ vội vàng chạy ra ngoài. Nàng vừa chạy ra ngoài, liền gặp Lưu Phong đang lên lầu.

“Điện hạ gọi ngươi. Sắc mặt người rất tệ, vừa rồi còn ho ra máu.” Vưu Ngọc Cơ lo lắng giải thích.

Lưu Phong sửng sốt, nhanh chóng bước đến trước tủ trong góc tường, lấy một lọ thuốc từ trong ngăn kéo ra, vội vã đi vào phòng trong đưa cho Tư Khuyết. Vưu Ngọc Cơ đứng ở cửa, lo lắng nhìn Tư Khuyết, không khỏi nhớ đến những tin đồn từng nghe. Xem ra, tin đồn không phải giả, công chúa không đơn giản là sức khỏe yếu.

Không lâu sau, Tư Khuyết không còn ho nữa. Lưu Phong nhanh chóng đi ra ngoài, cô cần xuống lầu sắc thuốc.

Vưu Ngọc Cơ bước đến bên giường, nhẹ giọng quan tâm: “ Người có muốn nằm nghỉ một lát không?”

Tư Khuyết cúi đầu, Vưu Ngọc Cơ không thấy rõ biểu cảm của hắn. Nàng nghĩ một lát, đi đến rót một cốc nước ấm mà Lưu Phong vừa mang lên, đưa cho Tư Khuyết.

“Uống chút nước nhé?”

Tư Khuyết nhận lấy.

Lúc này, Vưu Ngọc Cơ mới thấy tay trái của Tư Khuyết quấn băng. Hôm qua, nàng nhớ khi nghe công chúa đánh đàn, tay công chúa vẫn bình thường mà.

“Tay người sao lại thế này?”

Tư Khuyết uống một ngụm nước ấm nhỏ, mới đáp: “Bị cắt khi thay dây đàn.”

Hôm nay là ngày mà Vưu Ngọc Cơ mong mỏi trở về nhà, nàng không thể nán lại ở đây nữa, dịu dàng nói: “Ta phải đi rồi, nếu người còn cảm thấy không khỏe nhớ mời đại phu nhé. Hai đêm nay ta không hiểu sao lại ngủ nhầm ở chỗ người, thật sự là làm phiền công chúa.”

Vưu Ngọc Cơ nhíu mày, mang theo chút áy náy: “Ta cũng không biết sao lại ngủ quên… không biết có phải vì ta nên người mới bị bệnh…”

Tư Khuyết liếc nhìn nàng một cái, nói: “ban đêm ta ngủ không ngon. Lò Bác Sơn trong phòng luôn đốt hương giúp ngủ ngon.”

Vưu Ngọc Cơ hiểu ra. Nàng dịu dàng cười, cúi xuống, đặt tay lên vai Tư Khuyết, thân thiết nhìn hắn nói: “Gặp nhau nơi đất khách cũng là có duyên, có chuyện gì cứ nói với ta.”

Khóe mắt Tư Khuyết liếc nhìn xuống bàn tay Vưu Ngọc Cơ đang đặt trên vai hắn, nói nhẹ nhàng: “ Được.”