Bắt Đầu Với Một Chiếc Bè Gỗ [Sinh Tồn]

Chương 17

Tiết kiệm ăn thịt uống máu cá hơn thì cho dù Tống Chung có miệng ăn núi lở thì cũng có thể sống sót trong ba mươi ngày mà không có vấn đề gì, giải quyết vấn đề ăn uống trong một bước.

… Không thể nào được.

Nếu để ngoài nắng vài ngày thì toàn bộ số máu thịt này sẽ bị hư hỏng.

Hơn nữa, Tống Chung cũng không thể chỉ xách túi theo mà không làm gì cả.

Thiếu đồ ăn thức uống cũng đau đầu mà nhiều thì cũng đau đầu.

Thật là sự rắc rối ngọt ngào mà!

Tống Chung mở bảng “Giao dịch” ra.

Trong chế độ chơi đơn của trò chơi chỉ có một người chơi là Tống Chung, một mình ăn không hết thì chỉ có thể vứt đi.

Bây giờ… Tất nhiên là cô chọn bán nó để đổi lấy những vật dụng khác!

Quái vật xương cá ăn vật tư của cô nên lấy thân trả nợ, đó là điều hợp lý.

Chuyển sang mô-đun “Giao dịch”, trong phút chốc Tống Chung giật mình.

Vật tư trên kệ ít hơn nhiều so với dự kiến, chỉ hơn một trăm thứ, tất cả đều có hậu tố “Tạp vật” trong đó.

“Gói đồ tạp vật.”

Mô tả: Một chiếc áo ba lỗ, một đôi tất, một lưỡi dao cạo râu và một tấm nhựa rách.

Giá: Nước ngọt.

Lưu ý: Sinh viên thể dục cao một mét tám được khai báo mã số sinh viên. Các anh trai chị gái hãy giúp đỡ, cho bao nhiêu nước tùy thích, dù chỉ một ngụm cũng được, nếu không vớt được đồ lên thì tôi sẽ chết khát thật đấy.

Tống Chung:.. Chàng trai, cậu không hợp.

“Gói đồ tạp vật.”

Mô tả: Bảy tấm ván gỗ, một chai nhựa, hai sợi rong biển, bốn sợi dây thừng.

Giá bán: Một lít nước ngọt.

Lưu ý: Chỉ cần nước! Nếu thật sự không có thì máu cá không bị trộn lẫn nước biển cũng được, bán nướ© ŧıểυ thì cút!

“Gói đồ tạp vật.”

Mô tả: Cần câu cá, xô nhựa lớn, rùa biển nhỏ x 1, một dây thừng, nửa trụ gỗ tròn, một tấm ván gỗ.

Giá bán: Móc câu hoặc năm trăm mililit nước ngọt.

Lưu ý: Hệ thống tổng kết quá đơn giản, vừa mua một chiếc cột carbon dài năm mét có giá đỡ tự khóa, đảm bảo chứa bên trong được bốn mươi cân. Xô nhựa siêu to có thể chứa được người, đồ vật tốt để mang theo bên mình! Cần câu là vật dụng không thể thiếu của bất kỳ ngư dân nào, Âu Hoàng gia trì, tuyệt bất không quân. Rơi nước mắt nhượng lại, chỉ cần đổi được nước.



Được rồi, tất cả đều đang ngồi cầu, không có ai cho giấy (gạch chéo) hoặc nước.

Gần ba giờ sau khi tỉnh dậy, mặt trời đã bắt đầu chênh chếch, không biết từ lúc nào mà Tống Chung có thể nhìn ra trong đống đồ linh tinh đó có thể nhìn thấy cuộc sống sinh hoạt cũng đầy màu sắc.

Ngay khi Tống Chung ghé thăm thị trường giao dịch, sản phẩm vừa được làm mới thì giá bán một lít nước ngọt tiếp tục tăng.

Nhu cầu quyết định thị trường, ngâm mình trong biển nước dưới ánh nắng gay gắt, còn phải di chuyển xung quanh nhặt mấy thứ bỏ đi, thời gian trôi qua càng lâu thì rõ ràng nhu cầu sử dụng nước của mỗi người cũng càng tăng.

Tống Chung mở rương kho báu cấp “Chất lượng cao” mới lấy được bốn chai nước, xác suất mở được nước ngọt từ rương kho báu cấp thấp sẽ còn thấp hơn.

Không phải đến mức mọi người không có nước ngọt, nhưng chắc chắn là rất ít và cũng không có ai cam lòng mang ra đổi.

Không có gì ngạc nhiên khi đến ngày thứ ba và thứ tư thì giá nước đã đạt đỉnh. Sau đó nó sẽ giảm trở lại cùng với giá lương thực, cho đến khi đạt đến một phạm vi hợp lý hơn.

Tống Chung bấm chọn vào kệ, một lời nhắc mới hiện ra.

“Người cầu sinh Tống Chung, chào mừng bạn bắt đầu giao dịch. Lưu ý rằng trạng thái của sản phẩm không thay đổi sau khi được đưa lên kệ, không thể giao dịch cơ thể sống. Mở thiết lập giá hàng hóa mới x1, bạn cần cung cấp một đơn vị vật tư cơ bản, bạn có muốn bắt đầu đặt nó lên kệ không?”