Một ngày sau, Tống Dư Tuyết gửi tin nhắn tới cho Khương Chi.
“Khương Chi, những cây hòe và hố đất ở sau nhà tôi đều đã xử lý xong rồi! Tối hôm qua ba tôi còn cố ý gọi người mua mấy con cá chép gấm, sau đó thay nước cho hồ cá. Cô đoán xem kết quả như thế nào? Những con cá kia lại bình an sống đến sáng sớm hôm nay!”
Những con cá bọn họ mới mua lúc trước, là ngay cả một tiếng cũng không sống nổi, lật bụng đúng giờ!
“Giống y như cô nói vậy, nhà chúng tôi... Cuối cùng đã có khí sống rồi!”
Cô ta cảm thấy Khương Chi quả thật rất thần kỳ! Còn lợi hại hơn cả những người mà mẹ cô ta mời đến lúc trước!
Là người Tống gia, lúc trước cô ta không bị ảnh hưởng bao nhiêu, chủ yếu là bởi vì không sống ở nhà.
Nếu không, e rằng đã phải đến bệnh viện rồi.
Càng nghĩ càng cảm thấy, ba chục ngàn tệ xem phong thủy mà hôm qua nhà họ đưa cho Khương Chi thật sự là rất đáng giá!
Hơn nữa ngày hôm qua trước khi Khương Chi đi cũng đã nói với cô ta, thực ra chuyện của Kỷ Mẫn không liên quan đến phong thủy của nhà họ Tống.
Bản thân cô ta cũng biết rõ. Từ mấy năm trước Kỷ Mẫn đã thay lòng đổi dạ, khi đó sân sau nhà cô ta còn chưa trồng những phiến cây hòe kia.
Cho nên có một số việc, thật sự chỉ là vấn đề của con người, mà không phải bởi vì huyền học.
“Khương Chi, xin lỗi... Hình như tôi đã hiểu tại sao Diệp Kỳ Thụy lại sùng bái cô như vậy rồi. Trước đây tôi vẫn không biết, hóa ra cô lại lợi hại như vậy...”
Sau khi ý thức được chuyện này, đã hiểu ra được một chuyện. Nếu Khương Chi đã có năng lực như vậy, làm gì còn để ý đến hư danh thiên kim Khương gia chứ?
Tranh sủng với Khương Thấm? Có cần thiết không? Càng miễn bàn đến thủ đoạn ấu trĩ không làm được trò trống gì của Khương Thấm?
Hơn nữa trải qua mấy lần tiếp xúc này, cô ta phát hiện tính cách Khương Chi khá chân thật, có gì nói đó, không hề giả vờ một chút nào.
Ngược lại là Khương Thấm... luôn đặt mình vào vị trí kẻ yếu, cố ý khiến mọi người đồng tình.
Bây giờ cô ta cũng xem như là đã lấy lại tinh thần, nhận thấy được lúc trước ít nhiều gì mình đã bị chị em tốt xem như là súng để dùng.
“Khương Chi... Sau này chúng ta chính là bạn bè! Có chuyện gì, tôi che chở cho cô!”
Thấy Tống Dư Tuyết nói những lời này, Khương Chi lạnh nhạt kéo khóe môi.
Bạn bè?
Từ nhỏ đến lớn, cô không cần bạn bè gì cả. Bởi vì cô đã quen rồi, gặp phải chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân để giải quyết.
Cho nên, cô từ chối cho ý kiến khi đối mặt với tuyên ngôn bạn bè đơn phương của Tống đại tiểu thư.
……
Ngủ một giấc tỉnh lại, vừa xuống lầu, chuyện nghênh đón cô chính là chất vấn của Khương Hồng Xương.
“Hôm qua mày lại đi lêu lổng ở đâu rồi?”
Lữ Nhược Lan cũng lo lắng nhìn cô, giống như cô chính là người không khiến cho người ta bớt lo nhất trong nhà.
Khương Chi không có biểu cảm gì mà trả lời: “Gặp Tống Dư Tuyết, còn đến nhà họ Tống một chuyến, làm sao vậy?”
Nghe vậy, cuối cùng sắc mặt Khương Hồng Xương cũng tốt hơn không ít.
“Xem ra, cuối cùng mày cũng đã hiểu nên qua lại với ai rồi. Nửa năm nay nhà họ Tống làm ăn có hơi trắc trở, nhưng thực lực gia tộc đã bày ra, mày chơi với Tống tiểu thư nhiều một chút cũng là chuyện tốt.”
Đây là xem chuyện xã giao của con gái trở thành công cụ sự nghiệp của gia tộc mình.
Khương Chi cười nhẹ một tiếng, đi về phía cửa ra vào.
“Mày muốn đi đâu?” Khương Hồng Xương lập tức hỏi.
Cô cũng không quay đầu lại, “Đi dạo.”
“Bà nói xem, cả ngày nó ở bên ngoài làm gì chứ?” Khương Hồng Xương nắm chặt tờ báo trong tay, sắc mặt xanh mét.
Lữ Nhược Lan thở dài lắc đầu: “Không còn cách nào, cứ mặc nó đi, chỉ cần đừng gây ra chuyện là tốt rồi.”
Nhưng ai ngờ vừa qua mười phút, đã có người tìm tới cửa.
“Chúng tôi đặc biệt đến để cảm ơn cô ấy!” Người nhà họ Tống từ trên xe bước xuống, trong tay mang theo túi lớn túi nhỏ, mỗi người đều mang vẻ mặt vui mừng.
Nhất là bà Tống. Lúc gọi tên Khương Chi, quả thực giống như là gọi con gái ruột nhà mình vậy.
Tống Dư Tuyết đứng bên cạnh ba mẹ, tò mò nhìn vào trong cửa.
“Chú dì, Khương Chi không có ở nhà sao?”
“… Mấy người như vầy là?” Khương Hồng Xương và Lữ Nhược Lan nghi ngờ mà nhau, cảnh tượng này sao lại giống như đã từng nhìn thấy thế…