Nhất Kiến Khanh Tâm

Chương 15

GIỚI THIỆU TRUYỆN: TÌNH CŨ TÌNH MỚI ĐỀU LÀ EM

LINK TRUYỆN: https://s1apihd.com/truyen/tinh-cu-tinh-moi-deu-la-anh/

VĂN ÁN:

Thời đại học, Thẩm Thước theo đuổi Lâm Nhiễm rất cuồng nhiệt. Sau này hai người ở bên nhau, anh cưng chiều cô như bảo bối trên lòng bàn tay, cô muốn gì được lấy.

Yêu nhau 4 năm, một ngày nọ anh thất hẹn với cô, đi đến thành phố khác, rồi nhắn tin chia tay, không chút lưu luyến.

Ngày họp lớp, ai cũng nghĩ hai người đã sớm kết hôn, nhưng lại nghe thấy tiếng cô cười nhạo anh, anh đứng sau bóp nát ly rượu trong tay.

Những ngày sau, anh điên cuồng dính lấy cô, làm đủ mọi cách để đến gần cô nhưng cô vẫn không chút dao động.

Vào một đêm nọ, anh ôm chặt cô vào lòng, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng.

"Anh rất nhớ em, em có thể đừng đối sử với anh như vậy được không? Tim anh đau quá."

Anh gục đầu lên vai cô. Không lâu sau cô cảm nhận được trên vai dần ướt nóng. Người đàn ông không sợ trời sợ đất lúc này lại yếu đuối cầu xin cô.

Cô không hề biết, ngày ấy chia tay, cô khóc. Anh ở phương trời kia đã say khướt, miệng liên tục gọi tên cô, bật khóc nức nở như một đứa trẻ.

-----------------

TRÍCH CHƯƠNG 1:

Người đàn ông này có ngoại hình vô cùng nổi bật. Trong đám đông, anh là con sếu giữa đàn gà. Làm cho mọi người đều phải liếc mắt nhìn về phía anh. Anh mặc một chiếc áo phông đơn giản màu đen, dây chuyền kim loại trên cổ càng làm nổi bật nên vẻ đẹp của anh. Chiếc mũ lưỡi trai trên đầu làm toát lên vẻ kiêu ngạo của anh.

Ánh mắt Lâm Nhiễm dừng lại trên ở người anh hai giây, sau khi nhận ra anh, cô liền mỉm cười.

Văn Thời Yến rũ mắt xuống, dùng điện thoại di động gửi một tin nhắn, sau đó ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Lâm Nhiễm .

Anh ấy nhanh chóng nhận ra cô, cười giơ tay ra hiệu cho cô, sau đó cất bước đi về phía cô.

Lâm Nhiễm kéo Trình Dục bên cạnh, nhắc nhở hắn đi theo, sau đó đẩy hành lý đi đến chỗ Văn Thời Yến.

“Sao lại là em?” Đi tới trước mặt, Lâm Nhiễm có chút ngoài ý muốn hỏi đối phương.

Văn Thời Yến duỗi tay tiếp nhận hành lý của cô, câu môi cười một cái: “Chị dâu nói, sẽ cho em một cơ hội để biểu hiện.”

Người chị dâu mà anh ấy đang nói đến là Mạnh Tinh Duyệt, người vừa nói chuyện điện thoại với Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm cùng Mạnh Tinh Duyệt là bạn học đại học và bạn cùng phòng, tốt nghiệp mấy năm nay hai người vẫn luôn giữ liên lạc. Bản thân Mạnh Tinh Duyệt là thiên kim nhà giàu bị bỏ rơi, sau này nhận tổ quy tông trở lại Mạnh gia, thay mặt cho nhà họ Mạnh cử hành hôn lễ với Văn gia- một danh môn vọng tộc nổi tiếng ở Nam thành, gả cho anh trai của Văn Thời Yến.

Lâm Nhiễm sở dĩ quen biết Văn Thời Yến, chính là bởi vì có tầng quan hệ này với Mạnh Tinh Duyệt.

Hơn nữa Mạnh Tinh Duyệt luôn muốn trở thành chị dâu của Lâm Nhiễm, vì thế khoảng thời gian trước cô ấy bắt đầu mai mối cho cô cùng Văn Thời Yến.

Lâm Nhiễm và Văn Thời Yến hiện tại đều đang độc thân, lại còn đến tuổi kết hôn, đương nhiên cũng không bài xích hay loại trừ khả năng này, cho nên cả hai đều ôm tâm lý thử một lần, sau đó thì thêm phương thức liên hệ của nhau.

Tuy nhiên, ba năm trước Lâm Nhiễm đã trở về quê Đông Lâm, trong khi gia đình của Văn Thời Yến ở Nam thành, hai người sống ở các thành phố khác nhau và hầu như không có cơ hội gặp mặt, đều là dựa vào liên lạc bằng giọng nói hoặc video.

Cho nên lại nói tiếp, Lâm Nhiễm cùng Văn Thời Yến hôm nay cũng xem như là “Bạn bè qua mạng gặp nhau”.

“Giới thiệu một chút.” Lâm Nhiễm cười dẫn Trình Dục đang đứng bên cạnh giới thiệu với Văn Thời Yến: “Đây là Trình Dục, chị dâu của em cũng biết, bọn chị đều là cựu sinh viên của Đại học Nam Kinh.”

Văn Thời Yến mỉm cười vươn tay về phía Trình Dục, “Chào anh.”

“Còn đây là em trai của chồng Tinh Duyệt, Văn Thời Yến.” Lâm Nhiễm lại quay đầu tiếp tục giới thiệu cho Trình Dục.

Trình Dục cũng cười bắt tay đối phương: “Xin chào.”

Đồng thời, ánh mắt nhìn đối phương cũng có chút thăm dò.

Văn Thời Yến mơ hồ cảm nhận được ý tứ hàm xúc trong mắt Trình Dục, nhưng không để ý lắm mà cong môi cười một cái.