“Ta chưa từng viết những bức thư này.” Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy hiện lên một tầng sương, ngữ điệu lại mạnh mẽ: “Ta không biết tại sao kẻ tên A Tự lại nói như vậy... Nếu Hoắc tiểu thư nhất định muốn định tội Mộ Cẩn như vậy, chi bằng gọi A Tự đến đây, ta và hắn đối chất.”
“Chưa từng viết, chưa từng viết, chưa từng viết...” Hoắc Yên lại nhăn mũi, giọng điệu châm biếm: “Nếu lời người nói và sự thật luôn giống nhau, thì thiên hạ này đã thái bình rồi.”
“Ta nói cho ngươi biết, A Tự đã chết, nhưng trước khi chết hắn cũng muốn chỉ đích danh ngươi…” Ả đột nhiên nhảy xuống, kéo lấy tay Mộ Cẩn.
Mộ Cẩn cảm thấy cổ tay đau nhói, thì ra là Hoắc Yên dùng ngón tay lấy máu nàng, sau đó nhỏ lên bức thư.
“Biết vì sao A Tự lại chỉ đích danh ngươi không? Vì trên những bức thư này có Linh ấn của ngươi, đã có Linh ấn ở đây, ngươi không viết thư thì ai viết?”
Hoắc Yên giơ tay, biến ra một linh khí tuyết trắng phát ra ánh sáng vàng: “Mọi người nhìn kỹ, đây là Liên Linh Khí, người có thể in ra Linh ấn này chỉ có những kẻ dưới ngũ phẩm. Trên những thư này, mỗi phong đều có Linh ấn của Mộ Cẩn!”
Mộ Cẩn mở to mắt, chỉ thấy máu trên thư chảy ra, thật sự hòa vào giấy, sau đó từ từ hiện ra, từng đóa hoa Tầm Gửi hiện lên đầy sống động.
Hoa Tầm Gửi... Đích thực là Linh ấn của nàng, nhưng…
Mộ Cẩn nhìn Hoắc Yên, ánh mắt hiện lên phẫn nộ, môi run run:
“Ta chưa từng viết, ta cũng không biết tại sao Linh ấn của ta lại ở trên bức thư này, rõ ràng là có người hãm hại ta...”
Lời bào chữa của nàng dường như vô ích.
Tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn nàng, bao gồm cả Dương thẩm.
Đối phương đứng trong đám đông, ánh mắt lộ vẻ hoang mang, khϊếp sợ và thất vọng.
Chứng cứ rành rành như thế, Dương thẩm không muốn tin, cũng phải tin.
“Hãm hại? Ta có bằng chứng, ngươi có bằng chứng cho bản thân không?” Hoắc Yên buông tay Mộ Cẩn ra, nàng ngã xuống đất.
Sau đó có người xông lên, hung ác giữ chặt nàng.
Hoắc Yên lại quay đầu, nhìn lão giả nhắm mắt bên cạnh, hành lễ: “Đại trưởng lão, Mộ Cẩn này còn ngoan cố, cháu muốn xin phép sử dụng hình phạt rút hồn đối với nàng ta, xem hình thái hồn phách của nàng ta, để điều tra rõ chân tướng... Sau đó, đóng đinh Thẩm Hồn lên người, khiến nàng ta vĩnh viễn không thể siêu sinh!”
Mọi người xôn xao.
Rút hồn, đây là linh thuật chỉ có cao thủ từ tam phẩm trở lên mới có thể sử dụng, khiến cho kẻ chịu hình sống không bằng chết, là một trong những cực hình của Tây Lĩnh.
Còn đinh Thẩm Hồn, cũng chỉ có tam phẩm mới có thể sử dụng, thường dùng để đóng vào những kẻ tội ác tày trời, một khi bị đóng, kiếp sau chỉ có thể vào đường súc sinh, là hình phạt hiếm thấy.
Hoắc gia... Rõ ràng rất căm thù Mộ Cẩm.
“Được.” Rõ ràng, Hoắc gia đã chuẩn bị từ trước.
Lão giả gật đầu.
Lão ta là đại trưởng lão của Hoắc gia, cao thủ tam phẩm, ở nơi này, không ai dám trái ý.
Chỉ cần vẫy tay, Mộ Cẩn liền bị ép quỳ xuống trước mặt lão ta.
Mộ Cẩn giọng run rẩy: "Ta đã nói rồi, ta không có..."
“Khoan đã!”
Đám đông xôn xao.
Hoắc Yên kinh ngạc nói: “Dương thẩm, sao lại...”
Người xuất hiện chính là Dương thẩm, người đã tìm Mộ Cẩn lúc trước: “Hoắc tiểu thư, ta mong người suy nghĩ kỹ.”
Dương thẩm mặc đồ giản dị, nhưng mọi người đều nhường đường cho bà.
“Ta...” Hoắc Yên trừng mắt, sau đó nhếch miệng: “Dương thẩm, thẩm là nhũ mẫu của Lăng Tiêu ca ca, nên ta rất tôn trọng thẩm. Ta cũng biết, thẩm có quan hệ thân thiết với Mộ Cẩn, nhưng giờ, chứng cứ rành rành... Thẩm muốn bao che cho một kẻ phản bội Tây Lĩnh, có ý đồ hại hắn sao?!”