Sớm muộn gì Tần Thanh Chước cũng phải xốc lên khăn trùm đầu, hắn vẫn là nên sớm xốc lên.
“Ta xốc khăn trùm đầu đây.” Tần Thanh Chước báo một tiếng.
Minh Nam Tri giống như chuồn chuồn lướt nước mà gật đầu.
Tần Thanh Chước đem khăn trùm đầu xốc lên.
Tầm mắt của Minh Nam Tri lập tức từ đỏ đến trắng, hắn ngẩng đầu lên, tầm mắt lại bị màu đỏ bao phủ.
Hắn thấy rõ bộ dáng của Tần Thanh Chước, đồng dạng, Tần Thanh Chước cũng thấy rõ bộ dáng của Minh Nam Tri.
Minh Nam Tri ăn mặc hỉ phục, vòng eo nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, cổ thon dài, mặt mày như hoạ, hỉ phục màu đỏ làm hắn càng thêm xinh đẹp, nhưng bản thân hắn lại không hề có vẻ loè loẹt, ngược lại còn có một cổ phong nhã lạnh lẽo cấm dục.
“Đệ đã đói bụng chưa?” Tần Thanh Chước lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Minh Nam Tri cúi đầu, buổi sáng hắn cũng không có ăn cơm, hiện giờ bụng rất đói. Hắn từng nghe qua thanh danh của Tần Thanh Chước, cũng từng gặp qua ánh mắt u ám của hắn, cùng hiện tại không giống nhau chút nào.
Hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: “Có chút…… Đói bụng.”
“Đệ ăn điểm tâm lót bụng trước đi, ta đi phòng bếp lấy chút đồ ăn mang tới đây cho đệ.” Tần Thanh Chước nghe vậy, tự giác đã tìm được một chuyện bản thân có thể làm, vui vẻ đẩy cửa rời đi.
“Còn……”
Còn chưa có uống rượu giao bôi đâu.
Minh Nam Tri đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tần Thanh Chước.
Minh Nam Tri: “……”
Hắn từ mép giường chuyển sang ngồi bên cạnh bàn, nhìn điểm tâm trên bàn, một lát sau mới vươn một bàn tay đi lấy một cái.
“Ta trở lại rồi, đệ nhìn xem có thích ăn không?” Tần Thanh Chước đẩy cửa ra, Minh Nam Tri lập tức rụt tay lại.
Tần Thanh Chước mang theo mấy đĩa đồ ăn kèm, bên trong còn có thịt, còn có một chén canh và một chén lớn cơm tẻ đầy ấp.
Minh Nam Tri thật sự rất đói bụng, hắn nhìn thức ăn trên bàn, vẫn là cầm đôi đũa lên ăn.
Chờ Minh Nam Tri ăn xong, Tần Thanh Chước liền đem chén đĩa trên bàn đưa tới phòng bếp.
Minh Nam Tri cụp mi rũ mắt nói: “Lang quân, nên uống rượu giao bôi.”
Hai người uống rượu giao bôi, Tần Thanh Chước đem ly rượu thả xuống.
Hắn thấy sắc trời đã trễ, là thời điểm nên đi ngủ.
Hắn nhìn trong phòng chỉ có một chiếc giường, còn có một cái bàn, hắn không có khả năng ngủ trên bàn, hắn vẫn còn là một người bệnh đâu.
“Sắc trời đã tối, chúng ta nên đi ngủ.” Tần Thanh Chước thử nói, hắn có thể cùng Minh Nam Tri ngủ trên giường, vẽ một cái tuyến, một người một nửa.
Minh Nam Tri hiểu ý của Tần Thanh Chước, từ khi hắn biết sẽ gả cho Tần Thanh Chước đã sớm có chuẩn bị. Lúc hắn ăn cơm, Tần Thanh Chước cũng đã rửa mặt xong, hắn đây là gấp không chờ nổi muốn đi ngủ.
Minh Nam Tri cởi hỉ phục, lộ ra áo trong trắng tuyết, hắn sớm biết sẽ có chuyện này, buổi sáng đã rửa rất sạch, từ trong ra ngoài đều rất sạch sẽ.
“Như vậy đi, đệ ngủ……” Bên trong, ta ngủ bên ngoài, buổi tối hắn đi tiểu đêm, cũng sẽ không dẫm trúng người. Tần Thanh Chước thấy Minh Nam Tri cởi hỉ phục, rất là vui mừng, hắn còn chưa nói xong liền bị nghẹn ở cổ họng.
Minh Nam Tri cắn môi dưới, gương mặt thanh lãnh mang theo thẹn thùng cùng ẩn nhẫn nói: “Thỉnh lang quân thương tiếc.”
Cái gì, cái gì thương tiếc?!
Tần Thanh Chước bị dọa cho nhảy dựng, nhìn thấy bộ dáng của Minh Nam Tri, hắn giống như ngộ ra điều gì đó.
“……” Đây là muốn hắn chết không có chỗ chôn mà.
-------------------------------------------