Huống chi hắn còn tuyệt tình với nàng ta, quyết tâm muốn hòa ly!
Chỉ là, chuyện nàng ta muốn gả cho Ôn Tòng Dương, không thể nói trước với mẫu thân được.
Bà không giống tổ mẫu, trong số các tỷ muội chỉ yêu thương nàng ta, mẫu thân thương nàng ta, nhưng cũng thương Minh Dao, đồng thời cũng coi trọng Ôn gia.
Nàng ta phải xin tổ mẫu làm chủ mới được.
...
Trong hoa viên phủ An Quốc Công, dưới bóng cây hải đường, giữa rừng hoa nguyệt quý, Kỷ Minh Dao đang cực kỳ tập trung ném tên vào bình.
Dưỡng sinh tích mệnh cần kết hợp giữa động và tĩnh, chỉ lười biếng không vận động cũng không phải là cách sống lâu.
Ném tên vào bình không cần không gian quá lớn, có thể thực hiện ngay trong sân viện của mình, cũng không cần chạy nhảy kịch liệt mà vẫn có thể vận động toàn thân, lại gần như không có rủi ro bị thương, có thể thay nhau rèn luyện cả hai bên trái phải, mà còn là "cổ lễ", nói ra thì vô cùng lịch sự tao nhã, trong yến tiệc giao tế cũng có thể coi là sở trường của nàng. Vì vậy, trong tất cả các tài nghệ mà nữ tử khuê các có thể tiếp xúc được, thứ nàng tinh thông nhất là môn này.
Ném bằng tay trái cũng tốt như tay phải.
Lại thêm mười mũi tên liên tiếp trúng tất, Kỷ Minh Dao hài lòng đứng thẳng, phủi tay, có lẽ là phủi đi bụi bẩn không hề tồn tại.
Nàng vừa cầm lấy khăn bông từ tay Bích Nguyệt, Ôn Tòng Dương đã từ bên cạnh tiến lại gần.
Hắn ta vẫn không dám đến quá gần nàng, chỉ là ánh mắt không tự giác dừng lại trên gò má trắng nõn ửng hồng và đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng. Hắn ta nhìn nàng khẽ thở dốc, không khí tràn ngập hương hoa, tiếng tim đập vọng lại trong tai hắn ta cũng ngày càng lớn hơn...
Ôn Tòng Dương cố gắng dời mắt sang bình tên bằng sứ bích ngọc, tán thưởng: "Chưa từng thấy ai ném tên vào bình giỏi hơn muội muội, ta cũng không bằng muội muội."
"Quen tay quen việc thôi." Kỷ Minh Dao không khiêm tốn cũng không tự mãn, lời nói vừa chuyển lại khen ngợi Ôn Tòng Dương: "Vả lại ta chỉ có một sở trường này, không giống như biểu ca, học gì cũng biết cái đó."
Nàng cũng thực sự chân thành cho là như vậy.
Ít nhất là không sợ vất vả đau đớn, kiên trì khổ luyện đến mức bắn cung trên lưng ngựa mười phát trúng mười, bây giờ nàng làm không được.
Cho dù có đội ngũ sư phạm và môi trường học tập tốt đến đâu, muốn học thành, học giỏi cưỡi ngựa bắn cung, cũng khó tránh khỏi việc ngã ngựa. Ngã ngựa có thể nhẹ có thể nặng, lỡ như xui xẻo có lẽ còn nguy hiểm đến tính mạng.