Không biết bao giờ cuộc sống này mới kết thúc, cô ta đã xuống nông thôn hai năm, nhưng không lúc nào là không mong được trở về thành phố.
Nhưng nghĩ đến những thanh niên trí thức đầu tiên xuống nông thôn, họ đã ở đây mười mấy năm. Cơ bản là không có hy vọng trở về thành phố, cuối cùng chỉ có thể ở lại nông thôn, gả cho người ở đây, an cư lạc nghiệp, và trở thành người nhà quê.
Nhưng Tôn Mỹ Văn không muốn như vậy, dù biết tình huống gia đình mình không tốt.
Trước kia Tôn Mỹ Văn là người thành phố, ba mẹ đều là công nhân, nhưng gia đình cô đông con, trong nhà có 3 chị gái và 1 em trai khác.
Ba mẹ chỉ yêu thương em trai, hai năm trước, khi gia đình chỉ có thể giữ lại một đứa con, cha mẹ cô ta đã chọn em trai. Vì vậy, bốn chị em cô đều phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Tôn Mỹ Văn nghĩ, nếu mẹ chịu nhường công việc cho cô ta, thì cô ta đã không phải xuống nông thôn rồi.
Nhưng mẹ lại không muốn!
Ba cô thì càng không, ông ấy muốn giữ công việc lại cho em trai.
Tôn Mỹ Văn nhiều lần hận đến ngứa răng, ước gì em trai không được sinh ra!
Nếu không có em trai, cô ta là con út, chắc chắn sẽ được ở lại.
Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô ích.
Đã xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, cô ta quyết tâm sống tốt, dù phải dùng chút thủ đoạn, Tôn Mỹ Văn cũng không thấy mình sai.
Nếu sau này thực sự không thể trở về thành phố, cô ta cũng tuyệt đối không gả cho người ở nông thôn.
Cô ta muốn gả cho thanh niên trí thức Phó!
Dù cô và thanh niên trí thức Phó không cùng quê, nhưng đã nghe ngóng từ người khác. Thanh niên trí thức Phó là người Kinh Thị, có bối cảnh tốt, nghe nói hắn xuống nông thôn chỉ để rèn luyện, có thể trở về thành phố bất cứ lúc nào.
Nếu cô ta gả cho thanh niên trí thức Phó, khi hắn trở về thành phố, cô cũng có thể trở về, còn được sắp xếp công việc tốt.
Hơn nữa, thanh niên trí thức Phó còn đẹp trai, ôn nhu, là một quân tử, cô ta đã thích ngay lần đầu tiên nhìn thấy rồi.
Tôn Mỹ Văn hạ quyết tâm, nhất định phải ở bên thanh niên trí thức Phó!
Đáng tiếc, hình như thanh niên trí thức Phó đang để ý đến một cô gái nông thôn tên Hứa Từ, hai người rất ái muội.
Hứa Từ chỉ là một cô gái nông thôn, nhiều lắm là con gái liệt sĩ, sống cũng không tốt, dáng người không đẹp, mặt cũng không xinh, thật không biết thanh niên trí thức Phó coi trọng cô ta ở điểm gì.