"Được pháp luật bảo vệ?" Vạn Tiêu ngẩn người, giơ ngón tay cái lên: "Lý Nguyên, tôi phục cậu."
"Muốn làm việc lớn, trước tiên phải nghiên cứu pháp luật." Lý Nguyên cười nói.
Sau đó, Lý Nguyên chuyển chủ đề: "Lâm Lam Nguyệt và Cổ Cường Hãn là chị em à?"
"Ừ." Vạn Tiêu nói: "Hình như là chị em họ, dù sao cũng không cùng họ, quan hệ của họ rất tốt, tên Cổ Cường Hãn kia trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi chị họ cậu ta."
"Nghe nói là do cậu ta đánh không lại chị họ nên mới sợ, chờ nào đánh thắng rồi chắc chắn sẽ không sợ nữa." Vạn Tiêu cười nói: "Nhưng tôi cảm thấy, cả đời này cậu ta cũng đừng mong đánh thắng được chị họ."
"Kể cả cậu, đánh giáp toàn thân, tôi đoán cũng không phải là đối thủ của Lâm Lam Nguyệt." Vạn Tiêu nghiêm túc nói.
Lý Nguyên khẽ gật đầu.
Nếu nói cậu chỉ hơi có tiếng tăm ở khối 12, thì Lâm Lam Nguyệt chính là nhân vật nổi tiếng, ai ai cũng biết.
Xinh đẹp chỉ là một phần nhỏ.
Toàn trường cấp 3 số 1 quận Quan Sơn, mấy nghìn học sinh, chẳng lẽ không chọn ra được mấy nữ sinh xinh đẹp sao? Là trường trọng điểm của tỉnh, chưa bao giờ có khái niệm hot boy, hot girl.
Phần lớn học sinh đều không mấy quan tâm đến những người khác trong lớp, chứ đừng nói là học sinh lớp khác.
Lâm Lam Nguyệt là "nhân vật của công chúng" duy nhất, chủ yếu là vì thành tích võ đạo vượt trội của cô.
Vị trí số 1 tuyệt đối.
Từ năm lớp 10, cho dù là kỳ thi lớn hay nhỏ, chỉ cần liên quan đến võ đạo, cơ bản cô đều đứng nhất.
Kỳ thi cuối kỳ lớp 11, cô đạt 875 điểm, tổng điểm là 962,5, bỏ xa người đứng thứ hai tới 25 điểm.
Lần duy nhất ngoại lệ là điểm kỹ thuật võ đạo trong kỳ thi cuối kỳ lớp 11.
Lần đầu tiên bị Lý Nguyên cướp mất.
"Đánh giáp toàn thân?" Lý Nguyên khẽ nhíu mày suy nghĩ: "Thể chất của cô ấy đạt cấp mấy rồi?"
"Chắc là trên 8.0 rồi." Vạn Tiêu nói: "Tôi đoán thế thôi, dù sao từ khi tôi vào lớp chọn đến giờ, lớp vẫn chưa kiểm tra thể chất lần nào."
Lý Nguyên khẽ gật đầu.
Dựa vào điểm thể chất của Lâm Lam Nguyệt học kỳ trước, cộng với tốc độ tiến bộ của cô, có thể suy đoán... chắc là khoảng 8.0 - 8.3.
Mức độ này đã rất khủng khϊếp rồi.
Theo tiêu chuẩn thi đại học, điểm thể chất tối đa là 500 điểm, đạt đến cấp 10.0 là được điểm tuyệt đối.
Cấp 9.0 là 470 điểm.
Cấp 8.0 là 440 điểm.
Cấp 7.0 là 400 điểm.
Cấp 6.0 là 360 điểm.
Cấp 5.0 là 300 điểm.
"Ít nhất là 8.0? Với tốc độ này, đến lúc thi đại học, thể chất của cô ấy có hy vọng đạt đến cấp 9.0." Lý Nguyên thầm than: "Chẳng trách mọi người đều nói cô ấy có hy vọng thi đỗ vào Đại học Tinh Không - một trong ba trường đại học võ thuật hàng đầu thế giới."
"Ba trường đại học võ thuật hàng đầu thế giới là Đại học Tinh Không, Đại học Tinh Hỏa và Đại học Hắc Thạch, là những trường đại học võ thuật còn tốt hơn cả năm trường đại học danh tiếng của nước ta."
Lý Nguyên chưa bao giờ dám coi thường bất kỳ ai.
Lâm Lam Nguyệt, xét về thiên phú là một trong số ít người có thiên phú cao nhất trong số hàng vạn học sinh lớp 12 ở quận Quan Sơn, xét về gia thế cũng cực kỳ tốt, mấu chốt là bản thân cô ấy rất chăm chỉ... Là một thiên tài võ thuật thực sự.
"Thầy Hứa lấy thương pháp của cậu ra so sánh với lớp chọn." Vạn Tiêu cười nói: "Nhưng thầy ấy không nói điểm của cậu, tôi cũng không tiết lộ điểm thương pháp của cậu trong kỳ kiểm tra trước, chắc Lâm Lam Nguyệt vẫn chưa biết đâu."
Lý Nguyên khẽ gật đầu.
Điểm kỹ thuật võ đạo tối đa là 400 điểm, theo tiêu chuẩn thi đại học, 320, 360 điểm là hai ngưỡng cửa lớn, rất khó vượt qua.
"Muốn vượt qua 320 điểm, kỹ thuật võ đạo phải đạt đến nhị đoạn." Lý Nguyên âm thầm suy tư: "Muốn vượt qua 360 điểm, thương pháp và thân pháp phải đạt đến tam đoạn."
Còn tiêu chuẩn để đạt điểm tuyệt đối? Lý Nguyên không rõ.
Cậu cũng chưa từng hỏi thầy Hứa, để tránh bị thầy ấy cho là cậu đang mơ mộng hão huyền.
"Đánh giáp toàn thân, thể chất của cô ấy hơn cậu gần 2 cấp, khả năng thắng của cậu rất mong manh." Vạn Tiêu có chút hưng phấn: "Nhưng thi đấu trên mạng? Hắc hắc! Tôi tin tưởng vào thương pháp của cậu."
"Chủ nhật tuần này nhớ gửi ID phòng cho tôi, tôi muốn xem." Vạn Tiêu nói.
"Ừ." Lý Nguyên gật đầu.
...
Sau khi tiễn Vạn Tiêu rời đi, Lý Nguyên đóng cửa Võ Đạo Thất lại.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
"Tiểu Ngọc, kết nối bluetooth, tiếp quản quyền quản lý thông minh của Võ Đạo Thất 4011, mã số ủy quyền là..." Lý Nguyên đột nhiên lên tiếng.
Rất nhanh.
"Chủ nhân, tôi đã tiếp quản quyền hạn của Võ Đạo Thất, rất hân hạnh được phục vụ ngài." Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
"Mở hệ thống đánh giá kỹ thuật võ đạo."
"Mở hệ thống phân tích video." Lý Nguyên liên tục ra lệnh, sau đó mở tủ vũ khí bên cạnh.
Bên trong có rất nhiều loại vũ khí, chỉ riêng trường thương đã có tới 6 cây, dài ngắn, trọng lượng khác nhau.
Lý Nguyên lấy cây trường thương tiêu chuẩn mà mình thường dùng nhất, đặt lên giá đỡ vũ khí bên cạnh.
Sau đó, cậu bắt đầu âm thầm tu luyện "Bàn Thạch Tu Hành Pháp".
"2000 tệ tiền cược?" Lý Nguyên tập trung tinh thần, cảm nhận sự thay đổi nhỏ bé của gân cốt, cơ bắp trong cơ thể, đồng thời cũng suy nghĩ về chuyện ngày hôm nay.
Thực chất Lý Nguyên hoàn toàn không để tâm đến trận so tài này, cậu chưa từng lo lắng mình sẽ thua.
Thua cũng không mất mặt.
Đối phương là người đứng đầu khối, là thiên tài võ đạo.
Thắng thua? Chỉ cần có thể khiến võ công của mình tiến bộ, không tổn thất gì, vậy thì thắng thua là chuyện nhỏ.
"Đông Phương Cực - người mạnh nhất trong lịch sử văn minh nhân loại, trên con đường trưởng thành của ông ấy cũng từng thất bại rất nhiều lần." Lý Nguyên thầm nghĩ: "Võ đạo là chính mình, ngoại vật khó có thể lay chuyển được tâm trí."
"Thất bại chỉ là những bài học quý giá trên con đường trưởng thành."
Lý Nguyên đã đọc rất nhiều sách về Đông Phương Cực.
Câu nói "Võ đạo là chính mình" mà ông ấy đưa ra, không phải là nói bản thân đại diện cho võ đạo, mà là "Võ đạo là con đường của ta".